Thursday, November 15, 2012

HỎI THU LẠ


19 comments:

Phạm Như Thương Bmt said...

Mùa thu này NT được đọc một bài thơ... lạ... về nàng Thu ! Đó là bài thơ của bạn thơ s@ ! Lạ thật, ai lại đi hỏi Nàng Thu những câu hỏi như thế này bao giờ...
"... lá vàng chưa...."
"... sao thu quá mênh mông..."
Thế là LẠ quá đi thôi, để rồi NT nghĩ dường như nhà thơ đang tán tỉnh Nàng Thu đấy !

quehuong said...

Ồ mà có phải Em là Mùa Thu HÀ Nội?.

Ai biết? Em là mùa Thu hay Mùa Thu là Em?

Góp thêm với Bạn Thơ Sao "hỏi chi lạ?".

Có phải em là mùa Thu Hà Nội

Nghìn năm sau, ta níu áo em, về!
Q-H


1. CÓ PHẢI EM LÀ MÙA THU HÀ NỘI

Phạm Anh Dũng

Nhạc sĩ Trần Quang Lộc sáng tác nhiều. Trong số đó, nổi tiếng là Về Đây Nghe Em và Có Phải Em Là Mùa Thu Hà Nội.
Trước 1975, Trần Quang Lộc nổi tiếng với nhạc phẩm Về Đây Nghe Em bài nhạc phổ thơ A Khuê.
Về đây nghe em
Về đây nghe em
Về đây mặc áo the đi guốc mộc
Kể chuyện tình bằng lời ca dao
Kể chuyện tình bằng lời ngô khoai
Kể chuyện tình bằng hạt lúa mới
Và về đây nghe lại tiếng nói thơ ấu, khúc hát ban đầu...
CD Đêm Màu Hồng của danh ca Thái Thanh do Diễm Xưa phát hành có bản Về Đây Nghe Em do Thái Thanh, Ý Lan và Quỳnh Dao (tức là Quỳnh Hương về sau này) hợp ca. CD hay, bài hát hay nhưng bìa CD có một sơ suất, đề sai tên tác giả thành ra là Lê Quang Lộc. Và không thấy có ghi tên thi sĩ.
Nhạc phẩm Có Phải Em Là Mùa Thu Hà Nội (thơ Tô Như Châu, nhạc Trần Quang Lộc), không rõ được tác giả sáng tác lúc nào, nhưng thấy lưu hành sau 1975. Bài này có Hồng Nhung đã hát trong CD Chiều Phủ Tây Hồ, do trung tâm nhạc Mưa Hồng phát hành. Bìa CD có tên Trần Quang Lộc là tác giả nhưng cũng không thấy nhắc đến tên thi sĩ Tô Như Châu.
Đoạn đầu của Có Phải Em Là Mùa Thu Hà Nội, nhạc nằm trong âm giai Trưởng, nhạc và lời rất quyến rũ
Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ
Từ độ người đi thương nhớ âm thầm
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm
Có phải em mùa thu xưa
Đoạn 2, nhạc cũng gần giống hệt như đoạn đầu, ngoại trừ mấy chữ cuối:
Có bóng mùa thu thức ta lòng son muộn
Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Ngày sang thu anh lót lá em nằm
Bên trời xa sương tóc bay
Câu “Ngày sang thu anh lót lá em nằm” nghe thật là giản dị nhưng đằm thắm.
Sang đoạn thứ 3 là đoạn điệp khúc, hai câu đầu, vẫn ở hợp âm Trưởng:
Thôi thì có em đời ta hy vọng
Thôi thì có em sương khói môi mềm
...

quehuong said...

...Và sau đó, nhạc chuyển sang âm giai Thứ, buồn hơn:
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Nghe đâu đây lá úa và mi xanh
Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát
Có một điểm hơi lạ, là ở khi bản nhạc lên đến cực điểm cao vút: “Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát”. Không hiểu ở đây tác giả muốn nói gì vì Hai Bà Trưng tự vẫn ở sông Hát thuộc tỉnh Sơn Tây thì có liên hệ gì đến mùa Thu Hà Nội! Chắc có thể có ý gì và hy vọng có ngày được nghe tác giả giải thích.
Đoạn thứ 4 là đoạn kết nhạc lại trở về âm giai Trưởng giống như đoạn 1 và 2:
Có chắc mùa Thu lá rơi vàng tiếng gọi
Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm
Có phải em là mùa Thu Hà Nội
Nghìn năm sau ta níu bóng quay về
Ôi mùa Thu của ước mơ
Có Phải Em Là Mùa Thu Hà Nội phải nói là một bài nhạc hay.
TÀI LIỆU THAM KHẢO:
1. CD Đêm Màu Hồng, Thái Thanh Hải Ngoại 3, Diễm Xưa 16 (714)540-7537 ở Hoa Kỳ.
2. CD Chiều Phủ Tây Hồ, Mưa Hồng 342 (714)531-7692 ở Hoa Kỳ, Kim Nga 01-45-829045 ở Pháp.
Santa Maria, California USA
[Trích Quán Gió].
NQT
tanvien.net
________________________________________
2.
Nghìn năm sau ta níu áo em về, câu này, Hai Lúa thuổng từ câu:
Có phải em là mùa Thu Hà Nội
Nghìn năm sau ta níu bóng quay về.
Về rồi mới ca tiếp: Xin cảm ơn thành phố có em.

Nhà thơ Đỗ KH, mới có bài "người quên, kẻ nhớ" trên talawas, trong có kể câu chuyện một ông cụ, dân Hà Nội xưa, may mắn chạy thoát Hà Nội, nay trở về, có nhờ ông thi sĩ làm tour guide, và có ghé nhà cũ, nhưng lại không dám vô, vì sợ chủ mới tẩn cho một trận.
Hai Lúa cũng đã gặp đúng tình trạng như ông cụ. Bảnh hơn ông cụ nhiều, Hai Lúa tới tận nơi, vô tận cổng, xin vô thăm, bị cự tuyệt, và nhìn trong mắt ông chủ mới thấy có tia nguy hiểm, thế là HL vội vàng chuồn.
Câu chuyện này cũng rất thú vị, xin kể hầu quí vị, và tiện thể, nhà thơ, trong kỳ tới. Thú vị vì nó liên quan tới một cái lỗ hổng, mà, Hai Lúa, đã từ lỗ hổng đó, nhìn vô Hà Nội, và sau này, cũng từ lỗ hổng đó, nhìn ra thế giới.
Ôi chao cái lỗ hổng của Hai Lúa, ở trên một cánh cửa nhà cầu, tại ngôi biệt thự số 60 đường Nguyễn Du, Hà Nội, thuở nào.
*

Nhưng bản nhạc Hướng Về Hà Nội mới ly kỳ, nhất là giai thoại về tác giả bài nhạc, Hoàng Dương (?)
Giai thoại này, do Ngô Mạnh Thu kể, cho nhà văn Nguyễn Chí Kham.
Ông HD này, làm bản nhạc, khi xa Hà Nội, những năm kháng chiến. Về thành, ông chạy vào Nam, năm 1954. Vô đến Sài Gòn rồi, nhớ Hà Nội quá, ông nghe thiên hạ hát bản nhạc của ông, thế là ông phát điên lên, bỏ về Hà Nội trở lại.
Trong bài nhạc của ông, có câu "thanh bình tiếng guốc reo vui" thật là tuyệt. Nhưng câu này có thể được gợi hứng từ câu "Về đây mặc áo the đi guốc mộc" của A Khuê, như trong bài của PAD đã dẫn ở trên.
Không biết ai mượn của ai.
Nhưng Hai Lúa cũng có riêng cho mình, một ông bạn HD, theo nghĩa, đã vô Sài Gòn, chỉ để định cư cho mấy người bà con, rồi lại quay về Hà Nội. Anh bạn này là một trong những nguyên nhân xúi HL bỏ Hà Nội. Nghe anh kể, là mắt Hai Lúa sáng bừng: Ở Sài Gòn có những rạp ciné thường trực, mày mua vé vào, là có quyền ở lỳ trong đó suốt ngày.

sao... said...

“Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ?...” Bật câu hát nhỏ lên nghe sao quen quen, sao giống câu thơ đầu “Ở nơi đó lá đã vàng chưa nhỉ?”. Ôi thôi! Chắc mình đã “thuổng” thơ của người khác rồi?

Quả tình cho đến giờ, tôi vẫn chưa hề biết bài hát Có phải em mùa thu Hà Nội phổ từ một bài thơ của Tô Như Châu như bạn thơ QUÊ HƯƠNG đã trích ở trên, chỉ biết đó là một bài hát rất hay của Trần Quang Lộc mà tôi đã nghe hơn trăm lần qua nhiều giọng hát và dường như ca từ đã nhập tâm mình.

Tình đầu làm sao quên? Câu nói đó áp dụng vào trường hợp nầy cũng đúng y boong!
Lần đầu tiên tôi nghe được bài hát nầy sau một cuộc nhậu say khướt, bò về được tới nhà thì đã chân nam đá chân chiêu. Ngồi vào được cái ghế xếp đan bằng dây nhựa thì hồn đã lãng đãng trên mây. Thò tay qua cái máy quay đĩa mới mua bấm đại nút Play (gần mười lăm năm về trước ở Việt Nam mà sắm được nó thì hơi “l’air” đó nghen, bởi xóm tôi ở là vùng nông thôn ngoại thành Sài Gòn mà), giọng ca Lam Trường cất lên một bài hát lạ khá hay. Nhưng cái điều thu hút tôi hơn cả là tiếng vĩ cầm phối khí đệm ở đầu và cuối bài hát nghe sao u buồn và gợi niềm nhớ nhung đến thế! Thế là cứ tua đi tua lại tới mấy chục lần để nghe chỉ một bài hát. Say mà.
Về sau nầy, được nghe bài hát nầy lại với khá nhiều giọng ca khác và theo tôi giọng ca của Hồng Nhung là truyền cảm hơn cả, nhưng với riêng tôi vẫn không thích thú bằng lần nghe đầu tiên bài hát nầy do Lam Trường trình bày dù anh chàng nầy có lối ca nuốt chữ bắt chước ngoại lai sau khi được hãng nước ngọt Pepsi Cola tài trợ cho một chuyến tu nghiệp ngắn ngày ở nước ngoài.
Tình đầu làm sao quên?
Có phải em mùa thu Hà Nội – Lam Trường.

Suong Mai said...

"Hỏi Thu lạ" nghĩa là không quen thuộc, chưa biết nàng Thu, ngày thu hay trời thu ấy ra sao. Nếu đúng như thế thì ai cũng có thể đặt cho mình câu hỏi ấy chứ không riêng gì nhà thơ s@..., chỉ có điều là diễn ý thành những dòng thơ mượt mà ấy mới là vấn đề. Ai mà cấm mình ước ao:
Mềm gót chân để được sánh bước chung
Giẫm trên những vàng phai cùng chiêm ngưỡng
Sẵn các bạn bàn về Mùa Thu Hà Nội (thơ Tô Như Châu- phổ nhạc Trần Quang Lộc) , SM chưa một lần ra đó nhưng qua lời thơ và câu hát cũng cảm thấy sao mà tràn đầy nhung nhớ thiết tha sâu lắng, hai câu này ưng ý :
Thôi thì có em đời ta hy vọng
Thôi thì có em sương khói môi mềm…

Suong Mai said...

Không biết mùa thu nơi các bạn ra sao,riêng thành phố của SM và các vùng lân cận chớm thu đã mấy tuần nay khi lá cây bắt đầu đổi sắc. Chịu đựng sự thay đổi về khí hậu thời tiết khác nhau ở các loại cây, thời gian lưu luyến cuộc sống dài ngắn không đồng loạt giúp cho mùa thu được trải dài.Cuối tháng chín nóng nung người như thiêu như đốt vạn vật,có những lá không kịp chuyển vàng mà thành nâu sẫm khô ran rớt đầy trên mặt đường . Mới đầu SM không để ý, cứ canh chừng đợi màu đẹp , mãi chẳng thấy đâu mà cây cối cứ thưa thớt trơ trụi dần, không óng ả sắc màu bằng thu năm cũ. Hôm qua cả ngày ướt át, trên đường về nhà trời mưa lớn, gió mùa thu thổi lại mạnh bạo , nàng Thu này không mong đợi chút nào, khẽ thở dài một tiếng …

Phạm Như Thương Bmt said...

NT phải chép lại câu viết cuối này của Trang chủ mới được nha ...
"Khẽ thở dài một tiếng ... " NT ngẫm lại mùa Thu ở Florida thì quả thật là sẽ thở dài như Trang chủ thôi !

Cái giao mùa của nắng biển với mùa thu chỉ vỏn vẹn là những ... cơn mưa đầu mùa bão ! Lá chưa kịp vàng thì đã tả tơi rụng trong mưa ! Ngắm mưa mà tưởng tượng ra Nàng Thu ướt sũng thì chạnh lòng nghĩ đến những khúc đoạn trường của mệnh số yểu điệu

Thế thì chân bước đâu cảm nhận được cái ròn rã của lá khô rụng trên nền đất nâu ...

Thế thì làm gì thấy được "Nắng Chiều" hay "Lá đỏ" ...

Thế thì thay vì bạn thơ s@ viết " Ở nơi đó lá đã vàng chưa nhỉ " thì NT sẽ hồi âm như thế này

"Ở nơi em mùa thu vàng không đến
Để ngẩn ngơ con nắng úa chiều tàn
Lá về đâu giữa cội nguồn bờ bến
Sũng ướt buồn khi cơn bão đi ngang"

sao... said...

Nói “chuyện chữ nghĩa” một chút.

Ngôn ngữ nước ngoài thì tui hoàn toàn mù tịt, chỉ dám xin lạm bàn đôi chút về ngôn ngữ Tiếng Việt:

Trong hai cụm từ “khẽ thở nhẹ” và “khẽ thở dài” chỉ cần thay đổi một chữ cuối thôi thì ý nghĩa của nó đã khác nhau rồi.

Khẽ thở nhẹ là một cách biểu hiện tình cảm của con người có một sự buồn buồn nào đó nhưng người ta chấp nhận tình hình dễ dàng với một chút hạnh phúc riêng tây dù không thể nào thay đổi cục diện hiện tại được.

Khẽ thở dài biểu hiện một tình cảm buồn chán và hầu như người ta chấp nhận nó theo cách buông xuôi, muốn ra sao thì ra bởi không thể tìm được một niềm vui nào dù nhỏ nhoi trong đó.

Phạm Như Thương Bmt said...

Đôi khi có những nỗi buồn rất ngắn, không dài ... để mà "khẽ thở dài", nhưng lại rất sâu đậm trong lòng, thì thở làm sao hả bạn thơ s@???!
Lại lắm lúc nỗi buồn đăng đẳng, nhưng lòng lại dần theo thời gian cảm thấy quen với nỗi buồn và bỗng dưng trở thành bạn với nỗi buồn, dẫu chưa quên nỗi buồn ấy và chẳng bao giờ quên được... thì thở làm sao bạn thơ ơi !?

chutxiu said...

Khua lão góp ý cùng bạn thơ NT:
1. Thở hồng hộc : sáng sớm chạy dọc bờ biển FL thì thấy rõ ngay. Chạy càng mau, càng lâu thì càng thấm thía.
2- Thơ vô: còn sống thì không quên mà thờ ra không thì toi đối. Cho nên cái này gọi là thơ vô.

sao... said...

Tui không phải là một nhà ngôn ngữ học nên chẳng biết định danh những hơi thở của bạn thơ NHƯ THƯƠNG đặt ra thế nào cho đúng, chỉ có thể nói nôm na theo cái sự hiểu của mình thôi.

Câu hỏi đầu dường như có một chút nghịch lý đây. Nỗi buồn rất ngắn mà đã kịp đậm sâu rồi sao? Theo tui nếu cho rằng nó đậm sâu thì e rằng mình chỉ ảo tưởng thế thôi! Dzậy ta trị nó bằng cách buồn ngắn thì thở...ngăn ngắn mà tiếng bình dân kêu là...lấy hơi lên (coi bộ sắp đứt hơi rồi đó)

Câu thứ hai thì tương đối dễ trả lời hơn: Đêm hôm nằm một mình nghĩ ngợi về nỗi buồn đăng đẵng đó, tai nghe con thằn lằn chắt lưỡi ta bèn thở...dài sườn sượt, sẽ tạo nên một bản hợp âm nẫu ruột cho riêng mình thì buồn thấm thía biết chừng nào!

Unknown said...

Góp lá mùa thu:

Nhìn nhau chưa thấy thu sang
Mà sao ngoài ngõ là vàng đã rơi
Cảm ơn: chiếc lá vàng ơi!
Cùng ta một thuở yêu đời...đã qua.

PC

Phạm Như Thương Bmt said...

Bạn thơ Chút Xíu dặn dò NT chạy trên biển hả ... không dễ chạy đâu nha, đi bộ trên biển thì thú vị đó, nhưng chạy thì trái tim nó nhảy điệu Tango liền . NT thích ra biển ngồi nhìn mặt trời lên và mặt trời lặn nhất, tuy nhiên chỉ vì phải đi bộ để cho hai cái chân được trở lại như hồi còn nhảy cò cò, nên ráng đi vậy thôi

À mà hình như chưa có ai viết về Biển Mùa Thu nhỉ? Bạn thơ s@ có bao giờ biết biển mùa thu ra sao không?

Nơi NT ở, mùa thu chỉ thấy gió lạnh, nên biển thường hay có sóng nửa động, nửa tĩnh... Trên mặt biển là sóng động vì gió, nhưng sâu thẳm thì rất lặng

NT đã đi qua hết cả hai nỗi buồn dài ngắn như NT đã hỏi các bạn thơ. Cuối cùng quả thật là thời gian đã lấp bằng thung lũng sầu ấy . Xin nói nhỏ bạn thơ s@ nghe rằng: Dường như khi mình buồn tận cùng thì mình chẳng còn muốn thở nữa đó !

NT thật là ngạc nhiên khi đọc khổ thơ của bạn thơ Phượng Các đấy ! Ẩn tài ! Nhưng mà sao chỉ vỏn vẹn 4 câu thơ thôi hả Phượng Các... NT đợi nguyên bài thơ nha - Thơ tình mà ngừng nửa chừng thì... đoạn tuyệt sao?!
Không được đâu bạn thơ Phượng Các ơi...

Suong Mai said...

Ôi! Khi mới chỉ nói về những nỗi buồn thôi thì người Việt nào cũng phải tự hào về tiếng Việt thật giàu từ vựng, giàu ý nghĩa trong văn chương và cả đời sống hàng ngày. Bắt đầu là chữ đơn " Buồn" trước , sau đó biết bao nhiêu từ kép nối đuôi nhau. SM liệt kê sơ sơ ở đây, trúng ai rơi vào trạng thái buồn nào thì người ấy biết.
Buồn bã - buồn bực - buồn cười -buồn dai dẳng - buồn đăng đẵng - buồn đứt ruột - buồn hiu hắt - buồn muôn thuở - buồn muốn khóc - buồn muốn chết - buồn ngủ - buồn não nuột - buồn nôn - buồn ói - buồn phiền -buồn rầu - buồn rười rượi - buồn tàn nhẫn- buồn tẻ - buồn teo - buồn tận cùng - buồn tê tái - buồn tênh - buồn thảm - buồn thiu - buồn tình - buồn xo....
Còn Buồn gì nữa không các bạn?

songkim said...

MỘt năm có 4 mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Mùa nào cũng có cái đẹp của nó, riêng mùa Thu ngoài vẻ đẹp khi lá cây đổi mầu, nhưng cũng thật buồn khi nhìn những chiếc lá úa lìa cành.
Vui buồn lẫn lộn là đặc điểm của mùa Thu.
Nhân hôm nay là ngày lễ đặc biệt của dân tộc Hiệp Chủng Quốc sk thân chúc các bạn thật vui và hạnh phúc bên người thân trong ngày Lễ Tạ Ơn năm nay

Happy Thanksgiving to you

sao... said...

Xin góp thêm một trạng thái...buồn

Buồn tàn Thu

chutxiu said...

Ngoài cái nghĩa 'muốn' của từ buồn đứng trước một số động tác như buồn ngủ..., chutxiu còn nhớ, nghe nói, đọc thấy một số "buồn" khác như sau đây:
buồn buồn, buồn chán, buồn chân buồn tay ( không biết làm gì, hay muốn làm cái gì), buồn chết được, buồn da diết, buồn hiu hắc (hắc hiu), buồn lất lây (lây lất), buồn le lói, buồn nản, buồn não nề, buồn nẫu ruột, buồn ray rức, buồn tận mạng, buồn tha thía, buồn thỉu buồn thiu, buồn thúi ruột, buồn vô cớ.
Có thể khác chữ theo phương ngữ nhưng trùng ý.

Suong Mai said...

Cám ơn Sao và Chút Xíu đã góp thêm những kiểu buồn khác. Như Thương nên bổ sung tự điển văn chương của mình nhân dịp này đi, mần thơ buồn thì tha hồ xài nhé.

coxanh said...

..." Quyến rũ thế. làm mềm lòng lá úa "...

Rất lãng mạn và đầy ắp mơ mộng...

đáng quí biết bao, lúc hoàng hôn mà vẫn khoác đầy ráng chiều...