Bài thơ Áo Xanh làm H nhớ đến suốt 7 năm Trung hoc BMT đi bộ đến trường dọc theo con đường phi trường L19, hoa dã quỳ vàng nở dại ven lề chỉ vươn tay ra là hái được. Những ngày tháng vào mùa đông cuối năm gió và bụi đỏ quyện trong không khí tắp vào khắp nơi, hai tà áo dài xanh cứ thừa cơ hội bay thốc hẳn lên làm cô học trò nào cũng cuống quýt vươn tay chụp lại, hở trước hở sau trông kỳ cục và buồn cười. Mà thôi,lắm lúc cũng mặc kệ, vòng hai tay ôm chặt cái cặp trước ngực cho ấm và an toàn. Khi còn bé bỏng đệ thất đệ lục chia haiphe chơi U, buộc tà áo với nhau nhét quanh bụng cho chắc ăn kẻo bạn níu hụt mình mà trúng ngay tà áo là đi đời cái xoẹt. Biết bao kỷ niệm buồn vui dưới mái trường năm cũ, vấn vương mãi không thôi ký ức một thời.
Đọc Áo Xanh lòng tràn nhung nhớ Nhớ thời niên thiếu ta đi học Ngày tháng đến trường thơm mùi vở Tà áo xanh bay lượn nhởn nhơ Năm tháng trôi đi, bao tàn lụi Áo xanh đi mãi chẳng quay về Muôn trùng vạn nẻo người yêu hỡi Có nhớ nhau chăng hỡi Áo Xanh ?
Nói về kỷ niệm thời đi học thì rất nhiều ,nói hoài chắc không hết ,hồi đi học trường Tổng Hợp BMT,đồng phục áo dài xanh.Áo dài lụa phải mặc kèm áo lót( chắc sợ mấy thầy và nam sinh khó tập trung vào việc học và dạy ,vì lúc đó nữ sing đệ nhị ,đệ nhất lớn phổng phao rồi).Ngày hôm đó đi học mà tìm hoài không thấy cái áo lót đâu ,tại bữa trước bận lo luyện chưởng quá nên ..bê trễ.Một bà bạn có sáng kiến ,mặc áo len vô.Thế là đi học ,ai dè tới gần trưa nóng quá đổ mồ hôi,chịu không nổi phải cởi áo ra hy vọng thầy Hiệu Trưởng không thấy ,ai dè số xui tận mạng, ổng lò dò xuất hiện."Ai cho chị mặc áo không có áo lót?" vì thông báo mới ra mấy ngày còn nóng hổi.Chắc làm guơng tế thần đây?!Cấm túc chớ chẳng chơi.Bí quá lại nẩy sinh sáng kiến"Thưa thầy hồi sáng.. em bị cảm lạnh,bây giờ ..nóng sốt,thầy cho em xin về ạ"Ông thầy cười mím chi rồi gục gặt cái đầu chắc thấy cái mặt đỏ bừng ,mồ hôi mồ kê"cho chị về đó,lần sau nhớ mặc áo lót"Hú vía!!và sau đó nữ sinh không mặc áo lót bị đuổi về dài dài.Thời thầy Tùng làm Hiệu trưởng khoảng năm 1967,68
Bạn Hồng Phượng và các Bạn: Bài Áo Xanh đã níu mọi người trở lại với vùng kỷ niệm. Chắc là ai ai cũng đã một thời "duyên dáng, điệu đà" và chắc cũng có ai một thời "mơ màng, thầm yêu trộm nhớ". Tuổi Học Trò đáng Yêu là vậy. Hồi còn trẻ chưa hề lên vùng Cao Nguyên, không biết được nử sinh mặc áo dài màu xanh da trời, Sàigòn và các tỉnh Miền Nam thỉ chỉ mặc áo dài trắng. Thời còn nhỏ đó khi nghe hai câu thơ: Áo nàng vàng Anh về yêu hoa cúc, Áo nàng xanh anh mến lá sân trường../ Thì QH không hiểu được tại sao áo nàng xanh./ Mãi sau này khi có dịp lên Cao Nguyên thì mới hiểu rỏ được ý của nó. Ở cái tuổi học trò, áo trắng, áo xanh đó cũng có một một thời rất nổi tiếng ở Sàigòn (khoảng năm 60) với hai câu thơ trong một bài thơ, đã lâu quá không nhớ nguyên bài được: Quần nào Xanh bằng quần Cao Thắng, Áo nào Trắng bằng áo Trưng Vương../ Mời các Bạn link vào đây để nghe bài Tá áo xanh xanh.http://www.bennhac.com/#/song/12117/Ta-Ao-Xanh
Tuấn Ngọc trình bày
http://www.bennhac.com/#/song/22358/Dang-Do
Thái Hiền trình bày
Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh, Rồi tình lên chơi vơi thuyền anh một lá ra khơi. Về em phong kín như mây trời Đêm đêm ngồi chờ sáng mơ ai.
Một nửa cũng là không Ta quen nhau mùa thu, Ta thương nhau mùa đông Ta yêu nhau mùa xuân Để rồi tàn theo mùa xuân Người về lặng lẽ sao đành.
Anh còn nhớ em nói rằng Sao mùa thu lá vẫn rơi Sao mùa thu lá vẫn bay Em ơi có hoa nào không tàn. Có trời nào không mây Có tình nào không phai.
Em còn nhớ anh nói rằng Khi nào em đến với anh Xin đừng quên chiếc áo xanh. Em ơi có đâu ngờ đêm rằm Có màu nào không phai như màu xanh ái ân.
Rồi chiều nao xác pháo Bên thềm toàn mắt bay Em đi trong xác pháo Anh đi không nước mắt thôi đành em.
Lúc anh ra đi lạnh giá tâm hồn, Hoa mai rơi từng cánh trên đường Lạnh lùng mà đi luyến tiếc thêm chi Hoa tàn nhặng bay theo không gian.
Bạn Hồng Phượng và các Bạn: Bài Áo Xanh đã níu mọi người trở lại với vùng kỷ niệm. Chắc là ai ai cũng đã một thời "duyên dáng, điệu đà" và chắc cũng có ai một thời "mơ màng, thầm yêu trộm nhớ". Tuổi Học Trò đáng Yêu là vậy. Hồi còn trẻ chưa hề lên vùng Cao Nguyên, không biết được nử sinh mặc áo dài màu xanh da trời, Sàigòn và các tỉnh Miền Nam thỉ chỉ mặc áo dài trắng. Thời còn nhỏ đó khi nghe hai câu thơ:
Áo nàng vàng Anh về yêu hoa cúc, Áo nàng xanh anh mến lá sân trường../
Thì QH không hiểu được tại sao áo nàng xanh./ Mãi sau này khi có dịp lên Cao Nguyên thì mới hiểu rỏ được ý của nó.
Ở cái tuổi học trò, áo trắng, áo xanh đó cũng có một một thời rất nổi tiếng ở Sàigòn (khoảng năm 60) với hai câu thơ trong một bài thơ, đã lâu quá không nhớ nguyên bài được:
Quần nào Xanh bằng quần Cao Thắng, Áo nào Trắng bằng áo Trưng Vương../
Mời các Bạn link vào đây để nghe bài Tá áo xanh xanh.http://www.bennhac.com/#/song/12117/Ta-Ao-Xanh
Tuấn Ngọc trình bày
http://www.bennhac.com/#/song/22358/Dang-Do
Thái Hiền trình bày
Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh, Rồi tình lên chơi vơi thuyền anh một lá ra khơi. Về em phong kín như mây trời Đêm đêm ngồi chờ sáng mơ ai.
Một nửa cũng là không Ta quen nhau mùa thu, Ta thương nhau mùa đông Ta yêu nhau mùa xuân Để rồi tàn theo mùa xuân Người về lặng lẽ sao đành.
Anh còn nhớ em nói rằng Sao mùa thu lá vẫn rơi Sao mùa thu lá vẫn bay Em ơi có hoa nào không tàn. Có trời nào không mây Có tình nào không phai.
Em còn nhớ anh nói rằng Khi nào em đến với anh Xin đừng quên chiếc áo xanh. Em ơi có đâu ngờ đêm rằm Có màu nào không phai như màu xanh ái ân.
Rồi chiều nao xác pháo Bên thềm toàn mắt bay Em đi trong xác pháo Anh đi không nước mắt thôi đành em.
Lúc anh ra đi lạnh giá tâm hồn, Hoa mai rơi từng cánh trên đường Lạnh lùng mà đi luyến tiếc thêm chi Hoa tàn nhặng bay theo không gian.
Áo xanh dáng nhỏ,mơ màng. Ôm lưng tập vở "xưa tan Ngọ về" Nắng nghiêng hôn nhẹ tóc thề Ngây thơ tuổi ngọc dáng kề thướt tha! Xuân đi kết nụ vàng hoa Em về lối cũ,mây qua ngõ buồn!
Một thời TH Banmê.Một thời để quên và một thời để..nhớ.
Các bạn Thơ, Thời di học Trung học của PC là không thấy có áo xanh, chĩ có áo trắng thôi, nên kỹ niệm về áo xanh ko có. Nhưng hình ảnh áo dài trắng, cổ quàng khăn lụa đỏ là khắc sâu trong trí nhớ !!! Phải nói thời kỳ hoc sinh Trung học là vàng son của 1 đời người, ko ai có thể quên được, mỗi người trong chúng ta đều có 1 kỹ niệm tuy có khác nhau nhưng đều là những kỹ niệm vàng son phải ko các bạn ! Bài thơ của Hồng Phượng nhắc nhỡ mọi người ôn lại kỹ niệm riêng tư há' Thật ấm lòng phải không các bạn !
Cám ơn bạn QH đã post bản nhạc lên.Thật vui khi xem lại toàn bài,co chỗ lời đổi khác một chút chắc cho vui,không biết người in ấn vô tình hay cố ý??Để cho bản nhạc bớt buồn bã??Vì TT cũng thấy một số bản nhạc cũng đổi lời như vậy.Bài "Mẹ Gio Linh" xa xa tiếng chuông chùa gieo thì đổi thành tiếng chuông chùa reo?!
Bên thềm tản mát bay thì đổi thành bên thềm toàn mắt bay??và hoa tàn tình tan theo không gian đổi thành hoa tàn "nhặng"bay...như NS thắc mắc.Thiệt là vui,cám ơn bạn lần nữa
19 comments:
Thương chàng nay ở nơi đâu
Để em thui thủi ôm sầu lẽ loi
Ngày xưa tình đã lỗi thề
Ngày nay nhớ mãi hẹn về kiếp sau!
Ngàn sau xin chớ làm người,
Làm con chim nhỏ suốt đời hát vang.
Bầu trời lồng lộng, thênh thang
Cất cao tiếng hát muôn vàn kẻ vui.
Chị đừng cười, tội nghiệp. CMD
Bài thơ Áo Xanh làm H nhớ đến suốt 7 năm Trung hoc BMT đi bộ đến trường dọc theo con đường phi trường L19, hoa dã quỳ vàng nở dại ven lề chỉ vươn tay ra là hái được. Những ngày tháng vào mùa đông cuối năm gió và bụi đỏ quyện trong không khí tắp vào khắp nơi, hai tà áo dài xanh cứ thừa cơ hội bay thốc hẳn lên làm cô học trò nào cũng cuống quýt vươn tay chụp lại, hở trước hở sau trông kỳ cục và buồn cười. Mà thôi,lắm lúc cũng mặc kệ, vòng hai tay ôm chặt cái cặp trước ngực cho ấm và an toàn. Khi còn bé bỏng đệ thất đệ lục chia haiphe chơi U, buộc tà áo với nhau nhét quanh bụng cho chắc ăn kẻo bạn níu hụt mình mà trúng ngay tà áo là đi đời cái xoẹt. Biết bao kỷ niệm buồn vui dưới mái trường năm cũ, vấn vương mãi không thôi ký ức một thời.
Đọc Áo Xanh lòng tràn nhung nhớ
Nhớ thời niên thiếu ta đi học
Ngày tháng đến trường thơm mùi vở
Tà áo xanh bay lượn nhởn nhơ
Năm tháng trôi đi, bao tàn lụi
Áo xanh đi mãi chẳng quay về
Muôn trùng vạn nẻo người yêu hỡi
Có nhớ nhau chăng hỡi Áo Xanh ?
Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc...
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím....
Thơ NGUYÊN SA
Nói về kỷ niệm thời đi học thì rất nhiều ,nói hoài chắc không hết ,hồi đi học trường Tổng Hợp BMT,đồng phục áo dài xanh.Áo dài lụa phải mặc kèm áo lót( chắc sợ mấy thầy và nam sinh khó tập trung vào việc học và dạy ,vì lúc đó nữ sing đệ nhị ,đệ nhất lớn phổng phao rồi).Ngày hôm đó đi học mà tìm hoài không thấy cái áo lót đâu ,tại bữa trước bận lo luyện chưởng quá nên ..bê trễ.Một bà bạn có sáng kiến ,mặc áo len vô.Thế là đi học ,ai dè tới gần trưa nóng quá đổ mồ hôi,chịu không nổi phải cởi áo ra hy vọng thầy Hiệu Trưởng không thấy ,ai dè số xui tận mạng, ổng lò dò xuất hiện."Ai cho chị mặc áo không có áo lót?" vì thông báo mới ra mấy ngày còn nóng hổi.Chắc làm guơng tế thần đây?!Cấm túc chớ chẳng chơi.Bí quá lại nẩy sinh sáng kiến"Thưa thầy hồi sáng.. em bị cảm lạnh,bây giờ ..nóng sốt,thầy cho em xin về ạ"Ông thầy cười mím chi rồi gục gặt cái đầu chắc thấy cái mặt đỏ bừng ,mồ hôi mồ kê"cho chị về đó,lần sau nhớ mặc áo lót"Hú vía!!và sau đó nữ sinh không mặc áo lót bị đuổi về dài dài.Thời thầy Tùng làm Hiệu trưởng khoảng năm 1967,68
Bài thơ Áo xanh của HP làm liên tưởng đến bản nhạc Tà áo xanh dang dở của Đoàn Chuẩn Từ Linh.Bạn QH có rảnh cho nghe bản nhạc này đi ,cám ơn bạn.
Thảo Nguyên cũng có nhiều kỷ niệm tuổi học trò ở Trường BMT,một thời theo các tà áo xanh...
Áo xanh quyến luyến sân trường
Hàng hoa phượng vĩ vương màu áo ai?
Ngày xưa cặp sách áo dài,
Theo vào trong lớp,bài thơ học trò.
Bạn Hồng Phượng và các Bạn:
Bài Áo Xanh đã níu mọi người trở lại với vùng kỷ niệm. Chắc là ai ai cũng đã một thời "duyên dáng, điệu đà" và chắc cũng có ai một thời "mơ màng, thầm yêu trộm nhớ". Tuổi Học Trò đáng Yêu là vậy.
Hồi còn trẻ chưa hề lên vùng Cao Nguyên, không biết được nử sinh mặc áo dài màu xanh da trời, Sàigòn và các tỉnh Miền Nam thỉ chỉ mặc áo dài trắng. Thời còn nhỏ đó khi nghe hai câu thơ:
Áo nàng vàng Anh về yêu hoa cúc, Áo nàng xanh anh mến lá sân trường../
Thì QH không hiểu được tại sao áo nàng xanh./ Mãi sau này khi có dịp lên Cao Nguyên thì mới hiểu rỏ được ý của nó.
Ở cái tuổi học trò, áo trắng, áo xanh đó cũng có một một thời rất nổi tiếng ở Sàigòn (khoảng năm 60) với hai câu thơ trong một bài thơ, đã lâu quá không nhớ nguyên bài được:
Quần nào Xanh bằng quần Cao Thắng,
Áo nào Trắng bằng áo Trưng Vương../
Mời các Bạn link vào đây để nghe bài Tá áo xanh
xanh.http://www.bennhac.com/#/song/12117/Ta-Ao-Xanh
Tuấn Ngọc trình bày
http://www.bennhac.com/#/song/22358/Dang-Do
Thái Hiền trình bày
Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh,
Rồi tình lên chơi vơi thuyền anh một lá ra khơi.
Về em phong kín như mây trời
Đêm đêm ngồi chờ sáng mơ ai.
Một nửa cũng là không
Ta quen nhau mùa thu,
Ta thương nhau mùa đông
Ta yêu nhau mùa xuân
Để rồi tàn theo mùa xuân
Người về lặng lẽ sao đành.
Anh còn nhớ em nói rằng
Sao mùa thu lá vẫn rơi
Sao mùa thu lá vẫn bay
Em ơi có hoa nào không tàn.
Có trời nào không mây
Có tình nào không phai.
Em còn nhớ anh nói rằng
Khi nào em đến với anh
Xin đừng quên chiếc áo xanh.
Em ơi có đâu ngờ đêm rằm
Có màu nào không phai như màu xanh ái ân.
Rồi chiều nao xác pháo
Bên thềm toàn mắt bay
Em đi trong xác pháo
Anh đi không nước mắt thôi đành em.
Lúc anh ra đi lạnh giá tâm hồn,
Hoa mai rơi từng cánh trên đường
Lạnh lùng mà đi luyến tiếc thêm chi
Hoa tàn nhặng bay theo không gian.
Bạn Hồng Phượng và các Bạn:
Bài Áo Xanh đã níu mọi người trở lại với vùng kỷ niệm. Chắc là ai ai cũng đã một thời "duyên dáng, điệu đà" và chắc cũng có ai một thời "mơ màng, thầm yêu trộm nhớ". Tuổi Học Trò đáng Yêu là vậy.
Hồi còn trẻ chưa hề lên vùng Cao Nguyên, không biết được nử sinh mặc áo dài màu xanh da trời, Sàigòn và các tỉnh Miền Nam thỉ chỉ mặc áo dài trắng. Thời còn nhỏ đó khi nghe hai câu thơ:
Áo nàng vàng Anh về yêu hoa cúc, Áo nàng xanh anh mến lá sân trường../
Thì QH không hiểu được tại sao áo nàng xanh./ Mãi sau này khi có dịp lên Cao Nguyên thì mới hiểu rỏ được ý của nó.
Ở cái tuổi học trò, áo trắng, áo xanh đó cũng có một một thời rất nổi tiếng ở Sàigòn (khoảng năm 60) với hai câu thơ trong một bài thơ, đã lâu quá không nhớ nguyên bài được:
Quần nào Xanh bằng quần Cao Thắng,
Áo nào Trắng bằng áo Trưng Vương../
Mời các Bạn link vào đây để nghe bài Tá áo xanh
xanh.http://www.bennhac.com/#/song/12117/Ta-Ao-Xanh
Tuấn Ngọc trình bày
http://www.bennhac.com/#/song/22358/Dang-Do
Thái Hiền trình bày
Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh,
Rồi tình lên chơi vơi thuyền anh một lá ra khơi.
Về em phong kín như mây trời
Đêm đêm ngồi chờ sáng mơ ai.
Một nửa cũng là không
Ta quen nhau mùa thu,
Ta thương nhau mùa đông
Ta yêu nhau mùa xuân
Để rồi tàn theo mùa xuân
Người về lặng lẽ sao đành.
Anh còn nhớ em nói rằng
Sao mùa thu lá vẫn rơi
Sao mùa thu lá vẫn bay
Em ơi có hoa nào không tàn.
Có trời nào không mây
Có tình nào không phai.
Em còn nhớ anh nói rằng
Khi nào em đến với anh
Xin đừng quên chiếc áo xanh.
Em ơi có đâu ngờ đêm rằm
Có màu nào không phai như màu xanh ái ân.
Rồi chiều nao xác pháo
Bên thềm toàn mắt bay
Em đi trong xác pháo
Anh đi không nước mắt thôi đành em.
Lúc anh ra đi lạnh giá tâm hồn,
Hoa mai rơi từng cánh trên đường
Lạnh lùng mà đi luyến tiếc thêm chi
Hoa tàn nhặng bay theo không gian.
Tà áo xanh là màu anh trót yêu
Mùa thu quyến rũ anh rồi !
Có phải là THU QUYẾN RŨ không QH?
hay
THU VÀNG
Chào Ngansau: là bài Thu quyến rủ.
http://www.bennhac.com/#/song/16636/Thu-Quyen-Ru
Anh mong chờ mùa Thu
Trời đất kia ngả màu xanh lơ
Đàn bướm kia đùa vui trên muôn hoa
Bên những bông hồng đẹp xinh.
Anh mong chờ mùa thu
Dìu thế nhân vào chốn thiên thai
Và cánh chim ngập ngừng không muốn bay
Mùa thu quyến rũ anh rồi.
Mây bay về đây cuối trời
Mưa rơi làm rụng lá vàng
Duyên ta từ đây lỡ làng
Còn đâu những chiều dệt cung đàn yêu
Thu nay vì đâu nhớ nhiều
Thu nay vì đâu tiếc nhiều.
Đêm đêm nhìn cây trút lá
Lòng thấy rộn ràng mơ bóng ai về
Anh mong chờ mùa thu
Tà áo xanh nào về với những giấc mơ
Màu áo xanh là màu anh trót yêu
Người mơ không đến bao giờ.
Em nhớ tuổi học trò yêu dấu
Sách vở tinh nguyên thoáng mộng mơ
Trong lớp học nghĩ vẩn vơ
Tập tành ghi chép làm thơ yêu người
Hồn giấy trắng thoảng như nhung nhớ
Mực tím hằn in nét ai cười
Nhìn mây lãng đãng xa xôi
Băn khoăn thầm hỏi cuộc đời mai sau
Mưa phớt nhẹ mắt trong lóng lánh
Nắng điểm tô rạng rỡ má hồng
Em đi, người bước theo cùng
Gío vu vơ hỏi ai chung đường đời
Tuổi học trò XM
QH,
Có câu này hơi lạ:
Hoa tàn nhặng bay theo không gian
Chứ không phải là :
Hoa tàn tình bay theo không gian
Tá áo xanh,nhớ lại thuở đi học.
Áo xanh dáng nhỏ,mơ màng.
Ôm lưng tập vở "xưa tan Ngọ về"
Nắng nghiêng hôn nhẹ tóc thề
Ngây thơ tuổi ngọc dáng kề thướt tha!
Xuân đi kết nụ vàng hoa
Em về lối cũ,mây qua ngõ buồn!
Một thời TH Banmê.Một thời để quên và một thời để..nhớ.
Các bạn Thơ,
Thời di học Trung học của PC là không thấy có áo xanh, chĩ có áo trắng thôi, nên kỹ niệm về áo xanh ko có. Nhưng hình ảnh áo dài trắng, cổ quàng khăn lụa đỏ là khắc sâu trong trí nhớ !!!
Phải nói thời kỳ hoc sinh Trung học là vàng son của 1 đời người, ko ai có thể quên được, mỗi người trong chúng ta đều có 1 kỹ niệm tuy có khác nhau nhưng đều là những kỹ niệm vàng son phải ko các bạn !
Bài thơ của Hồng Phượng nhắc nhỡ mọi người ôn lại kỹ niệm riêng tư há'
Thật ấm lòng phải không các bạn !
Cám ơn bạn QH đã post bản nhạc lên.Thật vui khi xem lại toàn bài,co chỗ lời đổi khác một chút chắc cho vui,không biết người in ấn vô tình hay cố ý??Để cho bản nhạc bớt buồn bã??Vì TT cũng thấy một số bản nhạc cũng đổi lời như vậy.Bài "Mẹ Gio Linh" xa xa tiếng chuông chùa gieo thì đổi thành tiếng chuông chùa reo?!
Bên thềm tản mát bay thì đổi thành bên thềm toàn mắt bay??và hoa tàn tình tan theo không gian đổi thành hoa tàn "nhặng"bay...như NS thắc mắc.Thiệt là vui,cám ơn bạn lần nữa
Đổi lời là sai và bôi bác chứ đâu có hay...
Post a Comment