Thursday, February 7, 2013

MỪNG XUÂN QUÝ TỴ 2013


46 comments:

quehuong said...

QUÊ HƯƠNG KÍNH CHÚC

QUÝ BẠN VÀ GIA QUYẾN MỘT NĂM MỚI - QUÝ TỴ- DỒI DÀO SỨC KHỎE, AN VUI VÀ PHÚC LỘC.

QH

Unknown said...

Xuân Cảm

Xuân về cây thay lá
Xuân về đào trổ hoa
Xuân về người thêm tuổi
Xuân về tóc sương pha.

Quê hương xa diệu vợi
Tuổi đời ngày thêm cao
Hận nước còn chưa trả
Đường về lắm lao đao.

Xuân sang những ai còn
Xuân về ai đã mất
Xuân đáo ai đưa đón
Xuân tàn ai tiễn ai?

Xuân Quí Tỵ 2013
PC

sao... said...

Đón chào năm mới Quý Tỵ 2013.

Trân trọng kính chúc Quý bằng hữu trên Trang Thơ và gia quyến một năm dồi dào sức khỏe, gia đình ấm no hạnh phúc.

Phạm Như Thương Bmt said...

Mỗi lần Tết đến là NT lại đi tìm Hoa Mai... dẫu chỉ ngắm được Nàng trên Net hay trong sách vở qua chữ nghĩa ! Vì bây giờ đâu còn cái thú đứng ngẩn ngơ trước những cội mai, chậu mai, nhành mai đậm đà hương Xuân của màu vàng rực nữa đâu...
Màu vàng không phải là sắc màu mà NT thích, nhưng riêng đối với màu vàng của Hoa Mai, thì NT mê nữa là khác ! Nó kiêu sa, cánh hoa trông bình dị đấy, nhưng đài các như tiểu thư, lại thêm từng chùm xúm xít nhau như thể là hạnh phúc lắm. Còn thêm màu non nõn của những nụ xanh nhu nhú nữa ! Mướt xanh làm sao và trông thật trẻ trung
Nếu hoa hồng đỏ thắm - là loài hoa mà NT thích nhất - vì nét kiêu hãnh, quyến rũ của nó (!), thì hoa mai làm NT mê vì sắc vàng óng ánh của Nàng. Lạ một điều là đến khi mai rụng, thì sắc vàng vẫn vàng đượm một màu như thuở ban đầu
Cái hình ảnh đẹp nhất trong trí nhớ NT là ở quê, trước nhà có cội mai già... Gia chủ săm soi, chăm chút cho nó nở hoa đúng Mồng Một Tết... Vàng rực cả cây đã choán hết vuông sân đất trước cửa... để rồi sau đó lại rụng vàng sân như thể chiếm hết cả khoảng không gian và thời gian chốn ấy !
Hình ảnh ấy NT thấy được trong những năm về quê, chứ ở thành phố thì đi chợ Hoa ngắm hoa mai cho đỡ ghiền thôi, chứ không có được cảm giác "ngắm Nàng" như quê được. Nó gần gũi với những mộc mạc, chân tình của dân quê, chứ không sống riêng biệt trong những cái chậu kiểu cách nơi chợ hoa ...

ngansau said...


Ta đón xuân về trên quê hương
Mừng vui hạnh phúc khắp muôn phương
Gia đình đoàn tụ vui sum họp
Mẹ già cháu chắt đậm tình thương !

Suong Mai said...

Chuyển dùm NGÀN SAU

MỪNG XUÂN QUÝ TỴ 2013

Ta đón xuân về trên quê hương
Mừng vui hạnh phúc khắp muôn phương
Gia đình đoàn tụ vui sum họp
Mẹ già cháu chắt đậm tình thương !
NGÀN SAU

Câu đối đỏ,bánh chưng xanh
Đào mai tươi thắm an lành đón xuân
Riêng ta xin góp mấy vần
Thơ vui tản mạn đón mừng xuân sang!
HỒNG PHƯỢNG

Đầu xuân chúc Tết đến mọi người
Một mùa xuân mới thật vui tươi
Bao điều mơ ước ,xuân như ý
Khắp chốn nơi nơi rộn tiếng cười !
LÁ THU VÀNG

Tết đến muôn hoa khoe sắc thắm
Xuân về vạn vật trổ màu tươi !
THIÊN THANH

CỎ MAY ăn TẾT SAÌ THÀNH
Vận hành đôi chữ chúc lành Trang thơ
Vui Xuân cùng bạn đón chờ
Một mùa xuân mới bất ngờ thật vui!
CỎ MAY


Suong Mai said...

Năm nay SM sẽ ăn Tết hai nơi, về tới SG tuy muộn nhưng Tháng Giêng là tháng ăn chơi, không sao hết. Mấy hôm nay cận kề, công việc toàn là công việc nên đón Tết mà căng thẳng quá,sẽ rất giản dị đó . Tối hôm qua cho cô em mượn cái lò nấu bánh tét, thế nào SM cũng có một cái nóng hổi. Lại thêm cái hẹn tới lấy mứt dừa , mứt gừng người bạn cho. Trang thơ thì nồng nàn chúc Xuân , cho là đủ thì đủ, vui rồi.
Trước thềm năm mới SM chúc các bạn thơ cùng gia đình một năm mới thật bình an, nhiều niềm vui và hạnh phúc.

chutxiu said...

Hãy vui đi các bạn ta ơi
Dẫu cho chồng chất tuổi đời
Nơi nầy "sinh thác" bao năm nữa
"Qui" rồi, còn lại... chỉ nghiệp thôi.

Phạm Như Thương Bmt said...

CHUỐC RƯỢU HOÀNG MAI

Chuốc trà, chuốc rượu hoàng mai
Phút Giao Thừa ngỡ chân ai về cùng
Đất Trời mở huyệt ngũ cung
Nửa đêm khuya tỏa điệu nhung gấm tình
Bút hoa mực đọng lung linh
Tạ ân con chữ trao mình nét tâm
Chút nhan sắc ngậm ngãi trầm
Phổ thơ mê muội tơ tầm áo hoa
Con trăng vội khuyết, vội tà
Tay ta níu lại nhạt nhòa phấn hương
Sẽ như mai ẩn dặm trường
Mười hai tháng nguyệt vô thường cội xuân
Hương trà hồn rượu hóa thân
Mai vàng nhập tiệc Giáng Xuân diễm kiều
Giai nhân tửu quán lòng xiêu
Nhắp men ngắm lại mỹ miều riêng em

Như Thương
(Giao Thừa 2013)

songkim said...

Song Kim thân chúc qúy bạn hữu trong Trang Thơ năm mới Quý Tỵ vạn sự như ý + Thêm tuổi thêm nhiều bình an + vui vẻ và luôn được khỏe mạnh+ hạnh phúc.
sk

sao... said...

SÀIGÒN BUỔI SÁNG MÙA XUÂN

Nàng Xuân đã ghé bên thềm nhà rồi làm lòng tôi nôn nao quá đỗi, ngủ không trọn giấc dù đã quá tuổi lục tuần từ lâu.
Tết đã thực sự đến rồi đấy! Ta nên dong xe ra đường để cảm nhận và nhìn ngắm mùa Xuân một chút chớ.

Ông mặt trời còn ngủ muộn hơn tôi. Đi ngang qua công viên Gia Định, những giọt sương vẫn còn đọng lại trên cành lá và vẫn lấp lánh dưới ánh đèn đường rã rời sau một đêm giao thừa tơi tả bởi bọn trẻ khuấy động. Tôi dừng xe đốt điếu thuốc, thở khói bay lên trời rồi căng lồng ngực hít đầy hơi thở cái không khí của mùa xuân được “ướp lạnh” bởi những giọt sương mai. Sảng khoái thật! Giống như một buổi trưa hè uống vào một hơi bia ướp lạnh!
Những chậu mai bonsai, những cây tắc trĩu quả, những chậu cúc vàng tươi, những đóa hồng lộng lẫy kiêu sa, những chậu vạn thọ bình dân truyền thống, những chậu mồng gà, hoa giấy đủ sắc màu...của chợ hoa hôm giáp Tết đã được dọn dẹp sạch sẽ trả lại sự thông thoáng và ngăn nắp cho công viên.
Mùng một Tết mà vẫn có người tập thể dục trong những con đường nhỏ chạy ngoằn ngoèo dưới tán cây cổ thụ xanh mướt trong công viên. Úi! Mấy thằng cha...sợ chết ấy mà. Họ có thiết tha gì với nàng Xuân giống tôi đâu.
Chết thì chết, còn yêu ta cứ yêu chớ sợ gì?

sao... said...

Đường phố còn vắng ngắt trong buổi sớm mơi tha hồ cho tôi bay lượn trên đường phố Sài-Gòn-của-tôi. Những góc phố, những con đường lớn, những ngõ ngách của Sài Gòn hầu như tôi thuộc nằm lòng bởi tôi đã sống cùng chúng từ thuở còn lẩm đẩm biết đi cho đến tận bây giờ ngoại trừ khoảng thời gian tôi đã lớn lên ở Phố Núi và mấy năm chinh chiến.
Chỉ có ít người xe lác đác ở trên đường. Cái không gian Tết mang màu sắc thị dân khác xa chốn thôn quê. Hầu như họ co cụm cả vào trong gia đình ngay cả những chậu mai vàng rực rỡ như để bù đắp lại cho khoảng thời gian suốt một năm dài phải bon chen giữa chợ đời tìm miếng cơm manh áo. Theo tôi, đó là những người dân cố cựu của Sài Gòn, còn những nhánh rong phiêu dạt vì cuộc sống đã vội vã trở về quê nhà để đón Tết hết rồi.

Cái sắc thái riêng biệt của người Sài Gòn chính gốc nó khác hẳn từ cung cách sinh hoạt, ngôn ngữ trao đổi không đẫm chất chợ búa hầu như vẫn còn gìn giữ tuy có lai tạp ít nhiều bởi dân tứ xứ đổ về.

Những bận rộn của đời sống trong những ngày giáp tết thiệt sự không làm lòng tôi có thể thanh thản để viết vài câu thơ mừng Xuân dẫu là thơ con cóc.

Nắng Xuân rực rỡ đã dậy rồi đấy, nhưng không gian vẫn còn bàng bạc cái vẻ mát lạnh của ngọn gió xuân. Tôi ghé quán cà phê ven đường uống một ly cà phê sữa nóng đầu năm để đón mừng năm mới. Thích thật!
Dòng đời cứ trôi qua nhẹ nhàng trước mặt và tôi cứ thong dong ngồi đây nhìn ngắm mà đón chào năm mới.

sao... said...

COI TỬ VI TRONG NĂM MỚI QUÝ TỴ 2013

Đêm trừ tịch, mệt mỏi quá tui “té” vô chiếc ghế bố trước lúc giao thừa. Trong giấc chiêm bao, tui bèn thăng thiên lên dạo chơi với các vì sao, mặc cho thế gian trong cõi người ta lo bày bàn hương án giữa trời cúng giao thừa rồi sì sụp vái lạy xin xỏ Trời Phật ban cho trong năm mới điều chi không rõ.

Đúng lúc “giao ban” giữa hai con vật có thân hình dài thoòng, nhưng một bên thì rực rỡ sắc màu, oai phong lẫm liệt, còn một bên thì xấu hoắc và dễ làm người ta e ngại vì sự nguy hiểm của nó.

Đợi cho tan cuộc lễ rườm rà, tui lỏn vô ngoắc ông bạn hiền cố cựu của tui là Me-xừ Nam Tào. Chúc nhau vài câu đẹp đẽ đầu năm mới, va rủ tui về nhà chơi. Khách tới nhà không trà thì rượu. Va đem ra cái nhạo rượu có chút xíu cỡ bằng cườm tay con nít với hai cái chun hột mít rồi mời tui ngồi xuống chiếu.
- Cái nầy là “tiêu chửng” của Ngọc Hoàng Thượng Đế ban cho các vị thần ngày đầu năm đó nghen. May mà ngươi xông đất sớm mới được hưởng xái chút ơn mưa móc chớ để tới sáng mai thì không còn một giọt bởi mình ta cũng không đủ.
Tui dạ dạ cám ớt rối rít, hai tay cầm lấy cái chun có chút xíu mở miệng nói lia lịa:
- Cho em xin! Cho em xin!
Nhậu khan vậy thôi chớ có mồi màng chi đâu. Ngồi buồn miệng tui bèn móc gói thuốc ra mời va một điếu.
- Thôi! Thôi! Nghe mấy ông thầy thuốc dưới dương gian nói xài cái nầy có hại cho sức khỏe lắm.
- Chậc! Có một điếu thì nhằm nhò gì? Chơi đi cho biết...mùi đời.
Sợ va giở quẻ từ chối mất vui, tui bèn móc cái quẹt gas Ceaser Palace có chút xíu cỡ bằng ngón tay bật cái cóc đưa vô đầu điếu thuốc. Vì lịch sự va bèn mồi điếu thuốc. Chút khói thơm lừng bay lên làm va xuýt xoa:
- Chà! Cũng thơm dữ hén! Hiệu gì đây?
Va cầm điếu thuốc lật qua lật lại coi cái hiệu nó in trên tờ giấy quyến.
- Cha! Năm mới hút thuốc Con Mèo e rằng năm nay có “mèo” quá!
- Ậy! Đừng nói chơi vậy không nên. Nó vận vào người mà có thiệt là...đỡ không nổi luôn đó nghen cha.

sao... said...

Chuyện trò tào lao thiên đế ba đồng bảy đổi, tui xạo xạo vài câu lấy lòng va rồi ngỏ ý muốn biết vận hạn trong năm mới của tui tốt xấu thể nào. Thấy cũng chẳng hại chi nên va bèn a-lô kêu Me-xừ Tử Vi ghé qua nhà chơi. Nói dóc một chút, uống chun rượu và hút điếu thuốc Con Mèo tui mời, đang vui vẻ trong tiết Xuân sang nên ổng cũng sẵn lòng cho mượn cuốn sổ lận lưng. (Nói nhỏ là tui biết đọc chữ Nho đó nghen).
Trong lúc hai ông thần hít hít thở thở mùi khói thuốc thơm lừng tui bèn làm bổn phận của mình vì “vui chơi nhưng không quên nhiệm vụ” mà. Chẳng có chuẩn bị gì trước, tui bèn móc tờ giấy bạc trong gói thuốc ra ghi lại. Cái tờ giấy có chút xíu mà chữ nghĩa trước mặt tui thì tràng giang đại hải biết làm sao đây? Cái khó ló cái khôn. Tui bèn copy mấy đường link dẫn cho các bạn cùng trang lứa với tui trên Trang Thơ coi luôn. Coi cho biết tuổi mình hên hay xui trong năm mới vậy thôi. Hên thì hưởng, còn xui thì ráng gánh, dù có biết trước cũng khỏi đỡ luôn bởi “số Trời đã định”.
Mậu Tý-Nam mạng
Mậu Tý-Nữ mạng
Kỷ Sửu-Nam mạng
Kỷ Sửu-Nữ mạng
Canh Dần-Nam mạng
Canh Dần-Nữ mạng
Tân Mão-Nam mạng
Tân Mão-Nữ mạng
Nhâm Thìn-Nam mạng
Nhâm Thìn-Nữ mạng
Quý Tỵ-Nam mạng
Quý Tỵ- Nữ mạng
Giáp Ngọ-Nam mạng
Giáp Ngọ-Nữ mạng
Ất Mùi-Nam mạng
Ất Mùi-Nữ mạng

Tới đây thì cây viết bấm của tui hết mực. Nhưng tui nghĩ bấy nhiêu đây chắc cũng đã đủ rồi.

Chúc các bạn một năm mới vui vẻ.

Suong Mai said...

Ái chà, nhờ Tử vi một quẻ mà biết năm nay sao La hầu chiếu mạng, phần Vận niên còn bị trúng thương nữa chứ, mà không sao Quê Hương nhà mình rành chuyện cúng sao giải hạn mấy hồi.
Đêm giao thừa thanh vắng và lạnh lẽo nhưng sáng mùng một nắng đẹp trời trong lại thêm hơn mười nụ hoa đào sau vườn vừa hé cùng đón chào Xuân.

TRỜI THÊM TUỔI MỚI, NGƯỜI THÊM THỌ
XUÂN KHẮP MỌI NƠI, PHÚC KHẮP NHÀ

(SM rinh trên Net)

Suong Mai said...

Mấy bạn thích câu nào nhất ? Suy gẫm và làm được gì là chuyện dài hạn , tính sau, SM vốn chậm chạp không gấp gáp. Ngay câu đầu tiên sau đây là SM thua ngay lập tức rồi.

Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn cả !

Vì đơn giản ...

Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc ...
Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm ...
Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học ...
Và ... người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm .

" Đừng hứa khi đang ... vui ! "
" Đừng trả lời khi đang ... nóng giận ! "
" Đừng quyết đinh khi đang ... buồn ! "
" Đừng cười khi người khác ... không vui ! "

" Cái gì mua được bằng tiền , cái đó rẻ . "
" Ba năm học nói , một đời học cách lắng nghe " .
" Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi " .
" Đừng a tòng ghen ghét ai đó , khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta ! "

(Lượm lặt)

sao... said...

Lại có một câu "cách ngôn" thời hiện đại:

"Không phải cái gì cũng mua được bằng tiền, nhưng sẽ mua được bằng RẤT NHIỀU TIỀN"

Phạm Như Thương Bmt said...

Các bạn thơ ơi,

Đầu năm nay NT đọc được những câu thơ của nhà thư pháp Vũ Đăng Học rất hay ...
"Khách về bỏ dở chung trà nguội
Mới biết tri âm chẳng dễ là..."

"Đến cõi đời vui chơi cho thỏa
Nếm đắng cay cho hả rồi về..."

NT sẽ gởi Trang chủ nét thư pháp của bốn câu thơ trên để Trang Chủ posts lên TT nha - Computer của NT sáng nay còn... ngủ nướng !

Bạn thơ s@... sao lại thiếu cái tuổi Thân con Khỉ ăn bần rồi !?

sao... said...

Thì đây, xin ứng hầu Quý Cô nương:
Bính Thân-Nữ mạng

Phạm Như Thương Bmt said...

Cám ơn bạn thơ s@ đã "chiếu tướng" NT ! In ra Tử vi rồi, cất để dành mỗi tháng lấy ra coi ... Hễ mà thầy nói: Ra đường không tốt thì ở nhà liền !
Chuyện sức khỏe: Thiệt là thầy nói trúng phóc ! Rõ khổ ?!

quehuong said...

MẤY HÔM NAY "BỊ HƠI BẬN".

ĐỌC THẦY TƯ SAO CHO SỐ TỬ VI TRONG NĂM CON RẮN RỒI. CÓ NGƯỜI LA HẦU CÓ NGƯỜI KẾ ĐÔ...NHƯNG KHÔNG SAO...NGƯỜI XƯA CÓ NÓI CÂU...QUẴNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG.

BỬA NAY KHAI BÚT ĐÂU NĂM THẦY BA Y-LIM BÓI TOÁN THEO TÂY. GIÃI MẢ CÁC CHÒM SAO TÂY PHƯƠNG COI THẾ NÀO.

MỜI VÀO XEM Ở ĐÂY:

<a href="https://docs.google.com/file/d/1okeLAX9HJwuifOaHsosuTJUmo9cDH5XApiUDy4VTtP_xWs36_Be16rKJfI5-/edit”>MẬT NGỮ 12 CHÒM SAO</A>

PHÒNG HỞ NẾU VÀO XEM KHÔNG ĐƯỢC THÌ COPY LINK NẦY RỒI MỞ RA XEM, VÌ NÓ NẰM TRONG KHO NHÀ CỦA THẦY BA.

https://docs.google.com/file/d/1okeLAX9HJwuifOaHsosuTJUmo9cDH5XApiUDy4VTtP_xWs36_Be16rKJfI5-/edit

quehuong said...
This comment has been removed by the author.
quehuong said...
This comment has been removed by the author.
Phạm Như Thương Bmt said...

Các bạn thơ ơi,

Hôm nay vẫn còn mùng ... trong Tết, nhưng lại nhằm vào một ngày lễ rất dễ thương: Lễ Tình Nhân

NT. lại làm thơ tình chúc mừng tất cả các bạn thơ ĐƯỢC NGƯỜI YÊU & ĐƯỢC YÊU NGƯỜI ...


LỘNG LẪY GIỮA ĐỜI

Vẫn như lộng lẫy giữa đời
Mấy ai biết được tóc ngời ánh trăng
Vẫn còn hương áo hoa đăng
Của đêm hội ngộ từ thăng hoa tình
Vẫn theo nét vẽ môi xinh
Lượn như cánh mỏng trao nghìn nụ hôn
Vẫn tay chạm cõi vô ngôn
Chợt nghe da thịt tựa hồn ngẩn ngơ
Vẫn tìm trong ngõ ngách thơ
Cửa thiên đàng mở bên bờ trần gian
Vẫn trong hoa nở nhụy vàng
Chút hương khép nép sợ hoàng hôn phai
Vẫn chân bước nhẹ trần ai
Dẫu đôi khi đã mệt nhoài đớn đau
Vẫn em năm tháng qua mau
Tiếng yêu lặng lẽ trước sau yêu người
Kiêu sa để lại cho đời
Em theo gió lộng lên trời hương bay

Phạm Như Thương Bmt said...

Đầu năm nay NT được xem Tử vi của mình từ bạn thơ s@ - tủm tỉm cười đấy ạ ! Vì sao ấy hả ? Đoán trúng bệnh NT như bác sĩ nói !!!

Nay được xem giải mã của chòm sao từ bạn thơ Quê Hương thì NT sẽ viết câu này dán lên cửa
sổ:

"Song Ngư rất thích mang tất cả của hắn dâng cho người hắn yêu, thấy người hắn yêu hài lòng, hắn càng hài lòng"
AMEN !

Thien Thanh said...

XUÂN

XUÂN TÁI XUÂN ĐI XUÂN LẠI ĐẾN
TẾT ĐẾN TẾT QUA TẾT LẠI VỀ
TÌNH XUÂN LAI LÁNG GIÓ XUÂN ÊM
ĐÀO CÚC MAI LAN TOẢ NGÁT THỀM
NHÃ NHẠC TƯNG BỪNG XUÂN RÉO RẮT
RƯỢU NHẮP MEN NỒNG SAY CHÚC XUÂN

THIÊNTHANH

sao... said...

LAN MAN ĐẦU XUÂN

Chẳng ai có thể ngờ sau Tết Nguyên Đán cổ truyền mà trời lại có mưa!

Đã bước sang “mền” rồi nên hầu như nhịp sống thường nhật đã khởi động trở lại. Tuy nhiên, dư vị mùa Xuân vẫn còn lẫn khuất đâu đó trong xúc cảm của mọi người và cũng biết đâu đã có nhiều nụ hoa tình yêu của tuổi trẻ đã bắt đầu đơm bông kết trái sau một cái tết tưng bừng?

Với những người đã bó tay đầu hàng trước những đổi thay mới mẻ thì giả vờ phẩy tay coi nhẹ như không vì họ cho rằng mình đã trải qua cái tiết mùa đặc biệt ấy đã mấy mươi lần rồi và hầu như cuộc đời chẳng còn điều gì có thể làm họ phấn khích suy nghĩ và xao động tâm hồn nữa. Cũng bình thường thôi! Nhưng ở đời thì có thiếu gì chuyện nằm ngoài cái sự bình thường? Tuổi già cũng có cái phơi phới riêng trong lòng đang tiết xuân ấy chứ , và tôi thì lọt ra ngoài “cái sự bình thường” đó một chút.

Cũng bởi vì:
“...Bốn mươi năm biển vẫn mừng
Gã giang hồ vặt lừng khừng rong chơi
Biển xanh thẳm rộng tay mời
Sóng xô tóc trắng tựa đời anh qua
Nha Trang bờ cát rất xa
Khi không biển gọi anh ra làm gì?...”


Cái tuổi của tôi bây giờ thật chẳng còn rỗi hơi đâu mà đi ngao du đây đó, hơn nữa điều cơ bản nhất là túi tôi đôi khi bỗng nhẹ không. Biển gọi ra chẳng phải khi không mà là có việc đấy!

Tôi chọn một chuyến xe giường nằm ban ngày kèm theo con ngựa sắt thân yêu để đi về phía biển. Chao ôi! Bọn nhà xe nó chém đẹp, muốn đứt lìa cái cổ của tôi! May mà còn sót lại ít tiền lì xì hôm trước tết nên vẫn còn thoi thóp. Cũng chả có gì phải háo hức trước cảnh vật hai bên con đường mình đã đi qua không biết bao nhiêu lần nên cứ hững hờ nhìn nó lướt qua bên ngoài khung cửa sổ. Thực ra tôi đã mỏi mệt vì những công việc phải làm trước tết thậm chí leo sang những ngày còn mùng, hơn nữa đêm hôm trước đã phải thức đến 2 giờ sáng để viết những câu thơ nhăng nhít không sử dụng được nên khá buồn ngủ. Nhắm mắt lim dim để đó trong khi tai lại phải nghe những câu chuyện hài hước rẻ tiền của cái đám “danh hài hải ngoại” Vân Sơn liên khúc mà nhà xe cống hiến cho khách đường xa nên chẳng thể nào an ổn trong đầu.

sao... said...

Đến Ngã ba Ông Đồn đoạn giáp ranh giữa hai tỉnh Đồng Nai và Bình Thuận thì phải ngồi dậy liếc ra bên ngoài vì nằm mãi cũng chán.

Cảnh vật thì nghèo nàn xơ xác với cuộc sống khó khăn, bởi cho nên muốn cổ súy với những người bạn xa quê hương tình yêu đất nước thì với khung cảnh phơi bày trước mắt bảo sao mà họ chẳng hững hờ? Nếu có dành dụm được ít tiền để đi du lịch, tội gì họ không chọn những nơi đẹp đẽ hơn? Đó là một sự thật hiển nhiên tuy có chút phũ phàng. Xót xa thay cho đất nước tôi có những khoảng sống nghèo nàn như thế. Bản thân tôi còn thấy mình chưa thể yêu nổi thì còn mong chi người khác ở những đất nước xinh đẹp giàu có mở lòng yêu?

Nhìn dọc hai bên đường từ Hàm Tân đến thị trấn Lagi của Phan Thiết và hầu như suốt dọc vùng nông thôn của các tỉnh miền Trung toàn là những cái nhà chỉ lớn hơn hoặc có khi còn nhỏ thua cái phòng khách gia đình bên Tây bên Mỹ, nhưng được cái là không còn nhà tranh vách đất nữa mà là những cái nhà xây bé tí lợp ngói đã xỉn màu vì thời gian trôi qua với màu vôi vừa quét lại xanh vàng đủ kiểu để mừng năm mới tạo thành một bức tranh màu đầy vẻ ngô nghê của trẻ con.

Ngoài các tỉnh Cao Nguyên Trung Phần, các tỉnh ven biển miền trung dọc từ Quảng Trị trở vào đến Phan Thiết chưa nơi nào tôi chưa có dịp đặt chân đến. Cây cầu Cửa Việt của Quảng Trị bây giờ đã được xây bằng bê tông hiện đại rất đẹp rồi. Ngoài những cuộc rong chơi ngắn ngày vì cuộc mưu sinh, vì những ngày chinh chiến thì Nha Trang là nơi có nhiều kỷ niệm thời tuổi trẻ đẹp tươi cộng thêm một chút buồn lòng thời tóc bạc thì Phan Thiết là nơi dung chứa số phận gió bụi của tôi dài nhất.

sao... said...

Nhìn những ngôi nhà bé tí ấy là không gian sống cho cả gia đình, thốt nhiên trong cái đầu lộn xộn của tôi chợt nẩy ra một ý nghĩ vu vơ nhưng rất thực tế tuy có thể gây khó chịu cho một vài người nghiêm túc khi đọc phải nó.

Tôi nghĩ mà thương cho thân phận đàn bà của những phụ nữ nông thôn Việt Nam. Trong cuộc sống vợ chồng,cái không gian nhỏ bé trống huơ trống hoác bốn bề trong căn nhà, làm sao mà họ có thể tận hưởng hạnh phúc trời ban cho những cặp vợ chồng?
Chắc có lẽ chỉ như một hành động lén lút dấu giếm mang mặc cảm xấu xa, thực hiện như một bổn phận cho xong trong việc truyền giống.

Với tất cả mọi người phụ nữ nông thôn thì họ cho đó là chuyện bình thường và họ cam chịu cái số phận hẩm hiu ấy mà không dám nói ra những ao ước riêng mình. Thế thì có nên tội nghiệp cho họ không? Theo tôi là có đấy!

Gạt ra khỏi đầu óc cái suy nghĩ vẩn vơ kia, tôi đưa mắt quan sát những giàn bông giấy được trồng trước cửa nhà hay trước vòm cổng. Trong bức tranh ấy, không chỉ có những gam màu tối mà vẫn có những gam màu rực rỡ. Những sắc màu trắng, vàng, đỏ xác pháo, đỏ tím...đủ loại đã làm cho bức tranh hiu hắt bỗng trở nên vui mắt và sống động. Nhân nhìn những giàn bông giấy thắm tươi ấy, tôi chợt nhớ đến tâm sự của một phụ nữ còn nhỏ tuổi gặp trắc trở trong cuộc sống hôn nhân đã gây nên cảm xúc rung động và viết vội lại câu chuyện tình ấy bằng mấy câu thơ một mạch trên iPhone của tôi:

sao... said...

NHỚ GIÀN HOA CŨ

Thơ ngây mười tám tuổi tròn
Môi hồng má đỏ, gót son điệu đàng
Em xinh em đẹp như lan
Tỏa hương bát ngát bàng hoàng hồn ai
Em mơ một mối tình dài
Có chàng có thiếp, chẳng phai theo mùa
Ông Tơ Bà Nguyệt trêu đùa
Đưa chàng Hoàng tử thêu thùa tình si
Thắm tươi một thuở xuân thì
Tưởng duyên tơ tóc chẳng gì cách chia
Bỗng dưng sao phải chia lìa?
Bởi chưng giông bão ngoài kia ập về
Em đành lỗi hẹn câu thề
Trăm năm chẳng được gần kề một bên
Tiếc cho tình chớm chẳng bền
Trách trời cay nghiệt mà nên nỗi nầy
Phải đâu tham mớ trầu cay
Tham sang phụ khó, mê say bạc vàng
Nên em cất bước sang ngang
Bỏ người một bóng võ vàng nhớ thương
Thân em côi cút bên đường
Một mình đơn lẻ đành nương theo người
Hẩm hiu duyên phận trêu ngươi
Để em cam chịu với người không yêu
Gánh phần oan trái đủ điều
Khiến em buồn tủi sáng chiều một thân
Đành nhìn con tạo xoay vần
Cắn răng nuốt ngược mấy lần đớn đau
Sao mình không được có nhau?
Em thành tình phụ hư hao tháng ngày
Hay em đã có gì sai
Với người tình lỡ, trời đày thân em?
Ánh trăng dừng lại bên rèm
Trăng nghiêng góc tối không thèm sáng trong
Trách người chăn gối bên chồng
Nhưng còn tơ tưởng trong lòng ai kia
Gối đêm nước mắt đầm đìa
Đồng sàng dị mộng, ngoài kia gió về
Tưởng như mưa gió lê thê
Giúp em gột sạch não nề buồn thương
Sao lòng em mãi vấn vương
Chút tình thơ dại bên đường ngó sang?
Tiếc cho duyên phận lỡ làng
Em đành gởi gió buồn sang cho người
Nhìn giàn bông giấy xinh tươi
Hồng màu xác pháo em lười đưa tay
Quét gom cánh mỏng mỗi ngày
Sợ cơn gió thổi làm bay nỗi buồn
Ai hay nước mắt ngầm tuôn?
Em mang tâm sự vui buồn gởi hoa
Đành như chỉ có hai ta
Sống riêng một cõi trong nhà chồng thôi!
Nhớ người em nhớ bồi hồi
Yêu người cũng muốn một đôi lần liều
Tìm người cho trọn chữ yêu
Nhưng đời xô ngã liêu xiêu mấy lần
Mấy mươi năm cứ bâng khuâng
Lòng em ao ước được gần bên anh
Giờ thì tóc chẳng còn xanh
Yêu người cho lắm cũng đành chịu thôi
Thấy hoa em lại bồi hồi
Nhớ giàn hoa cũ, tan rồi ước mơ
Cuộc đời chẳng đẹp như thơ
Mối tơ duyên ấy đành chờ kiếp sau.


s@...

sao... said...

Đi hết con đường dốc dài đổ xuống từ miền đông Nam bộ đến Bình Thuận, xe bắt đầu chạy cặp theo ven biển. Những vườn thanh long nổi tiếng của đất Phan Thiết không còn xanh tươi dưới những trận mưa đang có vẻ úa vàng, đổi lại là những cánh đồng lúa nho nhỏ vì một bên là núi một bên là biển đang xanh mướt những đám lúa đương thì con gái. Gió xuân thổi về làm ngả nghiêng một chút những ngọn lúa xanh rờn làm khung cảnh rất sống động và đầy chất thôn dã. Ở miền nào cũng vậy, tôi rất yêu quý cuộc sống và con người nông thôn. Cuộc sống họ giản dị, tâm hồn họ chất phác và nhịp sống đời ồn ả bon chen chốn thị thành không chạm được tới tâm hồn họ. Cái bình lặng ấy tôi có đi mà tìm kiếm suốt cả đời cũng không sao tìm gặp. Dưng không, tôi bỗng thấy ngao ngán cho cái thằng tôi. Có người bảo đầu óc tôi sao phức tạp thế? Sao cứ muốn gậy sự với cuộc đời mãi thế? Sao không tập cách suy nghĩ giản dị hơn cho khỏe đầu óc? Nếu thế thì đã không có những dòng chữ nầy xuất hiện dưới mắt các bạn.

Hết những khoảng khung cảnh trù phú thì những khoảng khô cằn tiếp nối khi dãy núi bò lan dài ra tận biển. Toàn là đá và cát thì sức sống làm sao cắm rễ được? Hai bên đường nếu những chỗ có con người hội tụ lại để sinh sống thì chắc là chỉ có được một hai lớp nhà rồi thôi vì núi đã ở liền ngay sau lưng. Thi thoảng có những đoạn đường sắt chạy song song với đường bộ, thậm chí còn đi sát mép đường và được ngăn cách bằng một hàng rào chắn thôi. Đi trên xe lửa nhìn những chiếc xe đò thì tôi tưởng tượng những đoạn đường, những khung cảnh mà xe đi ngang qua, đi trên xe đò thì tôi lại tưởng tượng đến những ga nhỏ buồn thiu dọc theo đường sắt. Thốt nhiên một câu hát buồn hiu bỗng trở về trong suy nghĩ của tôi: “Anh như sân ga nhỏ, trên đường tàu em qua...”.
Điều nầy không phải là đứng núi nầy trông núi nọ mà chỉ là “những mảnh ghép đời”.

Đến Cà Ná thì biển xuất hiện sát bên đường với tiếng gió u u rít qua khe cửa sổ. Biển lặng trời trong nên tiếng gió rít ấy chả tạo nên ấn tượng gì đặc biệt với tôi, chả bù với một ngày xa lắc nào đó trên đường trở về Sài Gòn từ công trường xây dựng nhà máy đường Ayunpa của tỉnh Gia Lai, xe đi ngang Cà Ná trong một buổi tối mưa gió thét gào dữ dội, tiếng gói rít qua khe cửa và trên nóc xe nghe ào ạt và gầm rú giống tiếng mèo gào động đực chạy trên mái tôle nghe rất ghê sợ, tạo nên một ấn tượng mãnh liệt khiến tôi còn nhớ mãi đến bây giờ.

Cam Ranh đã trở thành một thành phố to lớn và hiện đại ngoài sự tưởng tượng của tôi vì gần hai mươi năm mới có dịp gặp lại nó. Năm kia tôi có ra Nha Trang nhưng bằng xe lửa nên không đi qua. Con đường từ đó đi ra Nha Trang hầu như nằm lọt giữa hai bên dãy núi, phía biển được một dãy núi thấp nằm chắn gió nên không gian có vẻ bình lặng cho tới thành phố Nha Trang.

sao... said...

Đặt chân xuống đất ở bến xe phía nam thành phố Nha Trang thì trời đã muốn hoàng hôn. Quả thật tôi chẳng e sợ gì sất trên cái nước Việt Nam nầy, nhưng tới một nơi lạ cũng có chút phân vân đường đi lối lại vì đã có lần trên Phố Núi trong một buổi tối trong cơn say quá đà không còn định hướng được, tôi đã suýt bị làm thịt vì cái xe tay ga mang biển số Sài Gòn của mình rồi nên phải đề phòng. Nếu cứ phải hỏi thăm đường thì lại lòi đuôi là người xứ lạ, giả sử như đó là một tên lưu manh thì chẳng khác nào tự mình đưa đầu vào rọ. Cho nên, ra đường cứ thấy thiên hạ chạy hướng nào đông đông là cứ thế mà theo, nếu sai thì quành lại, nhưng ít ra cũng phải định hướng cái chỗ mình muốn đến là phía nào cái đã. Đừng có muốn đi đàng đông mà cứ theo đàng tây thì “càng đi xa anh càng nhớ em” ngay.
Ra khỏi cổng bến xe, mắt nhìn dáo dác hai bên đường tìm một nhà sách để mua một bản đồ hướng dẫn, nhưng chắc khu vực nầy văn hóa cao nên chẳng thấy cái nhà sách nào xuất hiện. Tìm mãi không được bèn ghé vào một quán bán đồ chơi trẻ em hỏi thử thì may quá, bà chủ quán nói có làm tôi mừng rơn. Tất nhiên khi nghe hỏi mua bản đồ thành phố là họ biết mình là người lạ đối với chốn nầy rồi, bà chủ bèn giới thiệu sơ về những chỗ nên tới khi lưu trú ở đây, tôi cứ dạ cầm nhịp cho xong chuyện vì tôi ra đây đâu phải để du hí hay nghỉ mát gì đâu.

Trong lúc nói chuyện, bà cứ một điều Nha Trang mình, hai điều Nha Trang mình làm như tôi định lấy vợ người Nha Trang không bằng, hay tại cái bản mặt tôi hiện rõ cái chữ cần một người đàn bà đất Nha Trang biết đấm lưng cạo gió không biết?

Ngó sơ tấm bản đồ trong khi trả lời câu hỏi của Bà chủ quán anh ra đây định ở đâu, bà bèn chỉ cho con đường ngay trước mặt bảo là anh cứ đi thẳng rồi quẹo phải là tới chỗ anh cần đến. Hóa ra chẳng cần phải tốn 15.000 đồng để mua tấm bản đồ tôi cũng sẽ tới được chỗ mình muốn đến. Nhưng có nó thì vẫn tốt hơn vì tôi sẽ cần trong một hai ngày tới khi muốn dong xe ngoài đường.

Trước những cửa tiệm, hầu như nhà nào cũng để hai chậu cúc đại đóa lớn còn bung nở vàng tươi nhờ vào lớp đất bên dưới. Sắc vàng rực rỡ của những bông cúc như muốn nhắn với tôi rằng mùa xuân vẫn còn đấy, cứ thỏa thuê nhấm nháp hương vị đẹp đẽ của mùa xuân, bỏ mặc sau lưng những nhọc nhằn năm cũ đi. Nghĩ được điều đó làm môi tôi chợt nở một nụ cười thú vị. Ừ! Thì tôi đang tận hưởng đây!

Những vĩa hè của thành phố Nha trang tương đối ngăn nắp cũng như nhịp sống an bình của người dân, không xô bồ lấn chiếm và ồn ào đầy vẻ chụp giựt từng xăng ti mét mặt bằng như ở Sài Gòn.

sao... said...

Sau khi yên ổn chỗ ở tạm, tôi bèn bước xích ra con hẻm trước mặt ăn một dĩa cơm bình dân. Cạnh đó có biết bao nhiêu tiệm ăn, nhà hàng hào nhoáng với thực đơn có in hình những món ăn mà chỉ nhác trông thấy đã nghe nước miếng mình ứa ra. Nhưng thôi, hãy quên chúng đi vì đây là một thành phố du lịch nổi tiếng và chúng dành cho những người lắm tiền nhiều của hay những du khách nước ngoài chứ không dành cho tôi.
Khoảng không khí đượm chút muối của gió biển mằn mặn ngày xưa bây giờ được chen lẫn bằng mùi nước hoa thoang thoảng của du khách nước ngoài làm lòng tôi hơi chùng xuống mà nuối tiếc cho cái hương vị đằm thắm mộc mạc đã trôi qua xa lắc của thời tuổi trẻ ở chốn nầy.

Gió biển đêm gầm rú bên ngoài khung cửa sổ xô dạt vào bờ những cơn sóng dữ lớp sau đè lớp trước tung bọt trắng xóa ven bờ làm tan biến cái ao ước được ngồi trên cát dưới sao đêm mà...làm thơ như dự tính nên đành phải chôn chân trong phòng. Biển ban đêm Nha Trang không đẹp như Phan Thiết bởi thiếu hẳn dãy đèn sáng lóng lánh giăng đầy mặt nước phía chân trời như một thành phố nổi về đêm của những chiếc thuyền câu mực. Nó cũng thua hẳn vẻ ma quái bởi những ánh lửa bập bùng của những bếp dành để nướng hải sản của những người tuổi trẻ ăn nhậu như bãi biển Vũng Tàu. Có thể ở đây người ta ngăn cấm việc đó hay dự báo thời tiết của đài khí tượng cho hay sẽ có một cơn áp thấp nhiệt đới đổ về kèm theo những cơn mưa nhỏ nên chẳng còn ai hào hứng trong việc rong chơi trên bờ cát của biển đêm Nha Trang. Tôi không rõ lắm. Riêng mình đã thấy ngần ngại khi bước ra biển để hứng những cơn gió lạnh như bây giờ thì thật không hay cho cái sức khỏe còm cỏi của mình thôi.
Tôi vẫn mong sẽ gặp lại cô bé bán hàng trong mẩu chuyện “Ai đang hát?” của tôi năm nào nhưng không thấy, có lẽ do thời tiết trở chứng nên chẳng ai đi ra ngoài bãi tắm để cô bán hàng, hay có lẽ giờ cô đã lớn hơn và đã...đi lấy chồng. Ai mà biết!

sao... said...

Đốt vẩn vơ dăm ba điếu thuốc, tôi chìm vào trong giấc ngủ nhọc nhằn ngay sau một ngày dài dong ruổi đường xa.
Sớm tinh mơ đã lo thức dậy với mong mỏi được nhìn thấy mặt trời mọc trên biển để chiêm ngưỡng vẻ rực rỡ huy hoàng của ánh dương trong buổi bình minh. Bước ra bờ biển đi bộ thong thả dọc theo con đường lát đá vỉa hè hình con sâu dành cho người đi bộ ven biển, nhìn ra ngoài khơi xa chỉ thấy mịt mờ sương khói cùng những con sóng hung dữ ào ạt nối đuôi xô đẩy nhau chạy vào bờ trắng xóa vì dường như gió đang lớn dần phía ngoài xa kia và áp thấp nhiệt đới đã thực sự hình thành.
Cũng là một động tác đi bộ, nhưng tôi biết phân biệt đâu là tản bộ thong thả dạo chơi, đâu là những bước hối hả khi đi tập thể dục, đâu là những bước vội vàng đi mua sắm chen vai thích cánh trong các siêu thị chứ không đánh đồng cùng một loại bởi mục đích khác nhau.

Có một phụ nữ tuổi đã trung niên nhưng...đẹp đang sải dài những bước chạy bộ thể dục khiến tôi muốn ngoái đầu nhưng theo nhưng không dám. Không quen đi bộ nên chỉ một chút đã thấy mỏi chân bèn băng qua đường tìm một cái quán cà phê sang trọng một chút để nhấm nháp hương vị cà phê nóng đầu ngày cho ra vẻ với người ta. Thì đã quen với phong thái trong những quán cà phê vĩa hè nên cách ngồi vắt chân chữ ngũ bỗng khiến tôi trở thành một kẻ thô lậu có thể làm cho người khác khó chịu trong cái không gian sang trọng chung quanh. Dĩa bánh mì trứng gà được đưa ra sớm quá đã nguội ngắt khi tôi làm xong bổn phận với ly cà phê đầu ngày cộng với cảm giác không thoải mái đã khiến như mình đang bị mắc xương khi nhai vội vàng bữa ăn sáng.

sao... said...

Buổi chiều, tôi ghé qua một tiệm net để tự gởi cho mình bài thơ mới viết vì e rằng nó sẽ bị xóa mất trong điện thoại. Loay hoay mãi vẫn không mở ra được phần mềm Unikey để gõ tiếng Việt có dấu vì phần lớn các tiệm net chỉ phục vụ trò chơi game cho những chú nhóc con. Tôi đành phải cầu cứu chủ tiệm giúp mình. Một thiếu nữ khá xinh đẹp bước ra bấm bấm hồi lâu vẫn không xuất hiện cửa sổ cài đặt Unikey.
- Thôi chú đổi qua máy khác đi, cái máy nầy nó bị làm seo rồi.

Tôi hơi nhẹ nhăn mặt khi âm ngữ địa phương thoát ra từ đôi môi xinh đẹp ấy. Tự dưng trong cái đầu nhiều tưởng tượng của tôi xuất hiện hình ảnh một đêm nào đó tôi được ngồi dưới bầu trời đầy sao với cô thiếu nữ ấy trên bãi biển Nha Trang, làn gió biển mát dịu và sóng vỗ nhè nhẹ bên chân làm thành một khung cảnh đầy chất thơ mộng và lãng mạn, tôi chỉ lên trời và nói với cô:
- Em đẹp như một vì sao ấy!
- Vì seo nèo đâu?
Tiếng thỏ thẻ ấy chắc làm tôi phải đâm đầu xuống biển mà chết đi cho rồi.

Ngày hôm sau tôi vẫn dậy sớm theo thói quen hàng ngày của mình và bước xuống đời với chút hăm hở mong rằng cảm giác về biển sẽ khác ngày hôm qua. Làm vài động tác thể dục vớ vẩn hâm nóng, tôi lại bước theo con đường cũ. Trời lất phất mưa bay làm không gian lành lạnh hẳn. Chắc mưa đã về từ đêm hôm trước, bằng chứng là mặt đường đã loang loáng bóng nước đọng lại. Tôi chậc lưỡi: Thôi thì coi như đó là những giọt nước mắt thoáng qua của một cô dâu mới ngày Vu quy, rồi sẽ chóng qua nhanh và hạnh phúc ngọt ngào sẽ đến với cô trong cuộc đời còn rất dài sắp tới. Ở đây thì tôi cũng mong là trời sẽ trong trở lại và tôi được thụ hưởng những ngày đẹp như trong mơ ở bãi biển nổi tiếng thế giới nầy.

Gió càng lúc càng giật mạnh khiến những bước chân tôi loạng choạng không ngay. Hồ như trong hư vô, gió đã giúp đẩy tôi tránh khỏi những dấu chân dối trá đã từng bước qua đây. Tự dưng tôi có cảm giác mình đang bước vào cấp độ thiền khởi thần thông bởi trong lúc bước đi, trong đầu tôi vẫn nghĩ miên man về những điều khác nhau có liên quan đến bản thân mình.

Tôi gặp lại cái nhan sắc mà mình đã thấy hôm qua, vẫn má đỏ môi hồng, vẫn...đẹp. Tôi tự hỏi sao mới sáng sớm đi tập thể dục mà người ta trang điểm chi kỹ thế? Và tôi vẫn không dám ngoái cổ ngó lui...

sao... said...

Lần nầy tôi đi bộ xa hơn. Nhìn những điểm dịch vụ vui chơi dọc bờ biển bị bỏ phế hoang tàn, không ai quét dọn những chiếc lá úa rơi rớt trên mặt đất để gió mặc tình thổi tung bay tứ phía như mùa thu vẫn còn nấn níu lưu lại chốn nầy chưa muốn bỏ đi, tôi thấy tiếc cho chúng bởi nó sẽ hái ra khối tiền nếu người ta chịu khó chăm sóc để khai thác. Trong khi đó thì dẫy đầy trên các phương tiện truyền thông cuộc tranh cãi giữa các người dân địa phương và lãnh đạo chính quyền về việc khai thác các công trình ngầm dọc theo bãi biển. Bên nói được, bên nói làm thế thì phá vỡ cảnh quan môi trường...Nhưng hiện tại đang phơi bày trước mắt tôi là một khung cảnh đầy hoang phế. Uổng thật! Nhưng thôi, đó là chuyện của thiên hạ, chả mắc mớ gì đến tôi.

Đi xa hơn một chút, tôi đến công viên Nha Trang. Những cây dương liễu cổ thụ cao ngất với cành lá tha thướt bay bay trong gió biển vốn trước đây là một hình ảnh đặc trưng của những vùng đất biển, giờ bị người ta cắt cụt chỉ còn cao khoảng 3 mét rồi cắt tỉa lá cành theo hình chóp nón hay hình vuông vươn lên khỏi đầu người, tôi khá ngạc nhiên về con mắt thẩm mỹ của những người có trách nhiệm. Cái đẹp trong mắt họ thật khác xa tôi.

Một phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi đang ngồi hít thở theo phương pháp Yoga trên một ghế đá nhỏ ven lối đi dành cho người đi bộ. Nàng nhìn thẳng ra biển chăm chú luyện tập không để ý đến ai. Tôi tự hỏi phải chăng Nàng đang đăm đắm nhìn về phía biển xa mà trông chờ một cánh buồm đỏ thắm xuất hiện chăng? Không dám đến gần để nhìn rõ nhan sắc ấy e khiếm nhã, tôi giả vờ quay qua nhìn những cục đá đủ hình thù màu sắc của một cuộc triển lãm điêu khắc đá trưng bày dọc theo bờ biển đã quá xa xôi căn cứ vào những bảng tên tác phẩm gắn bên dưới đã nhòa nhạt không còn rõ chữ. Người Việt Nam có một cái dở là hay theo phong trào, qua rồi thì thôi không còn ai chú ý tới những tác phẩm sáng tạo chứa đầy tim óc của nghệ sĩ nữa. Trong lúc tôi chú ý quan sát bảng tên một tác phẩm chỉ còn rõ chữ BIỂN và chữ NG cuối cùng, khi ngẫng đầu lên thì người phụ nữ đã biến mất khỏi tầm nhìn. Nhìn ngơ ngác tìm kiếm một hồi thì tôi phát hiện ra Nàng đã lui vào phía trong để làm những động tác thể dục khác. Tôi không thể dứt mắt mình ra khỏi cái cơ thể đàn bà còn đầy đặn nét quyến rũ kia bèn giả vờ chăm chú bước hẳn lên thảm cỏ để nhìn cho được tên tác phẩm điêu khắc trước mặt. Hóa ra tên của nó là BIỂN BÊN TRĂNG. Tôi thực sự khâm phục cho trí tưởng tượng siêu phàm của tác giả bởi tôi không thể nhìn thấy biển hay trăng ở hai nhánh đá dài dài tròn tròn cong cong màu vàng đất ghép lên nhau.
Lén quan sát người phụ nữ đang nhảy nhót trong những động tác thể dục qua khe hở của phiến đá vàng trước mặt cho khỏi lộ liễu rồi nhìn vẩn vơ chung quanh cho có vẻ tự nhiên. Khi quay nhìn trở lại Nàng đã biến mất, chắc là đã xong bài tập thể dục đầu ngày. Nếu phát hiện ra những tia nhìn chăm chú của tôi, có lẽ bài tập thể dục buổi sáng của Nàng sẽ kéo dài cho đến...tận trưa!?

Lòng buồn như đánh mất điếu thuốc cuối cùng còn sót lại trong túi áo, tôi bước lần lên phía đường nhựa. Trên một khoảng sân rộng lát đá, tôi thấy một đôi vợ chồng già tóc đã bạc trắng đang nắm tay nhau đi bộ vòng quanh rồi chạy những bước nhỏ. Tôi phì cười và cho đó là một cuộc trình diễn hạnh phúc tuổi xế chiều hơn là tập thể dục vì cần gì phải nắm tay nhau như thế?

sao... said...

Gió sớm đã làm thấm lạnh nên không còn muốn tản bộ thêm nữa, tôi quay lui để đi tìm một tách cà phê nóng buổi sáng sớm vì khi tôi bước ra biển hầu như chưa có quán cà phê nào mở cửa.
Tôi lấy xe chạy dọc theo bờ biển đến một nhà hàng ven biển cạnh Tháp Trầm Hương mà năm nào tôi đã uống cà phê. Sau khi đưa xe gởi vào một bãi giữ xe ven biển rồi bước vào quán, tự dưng tôi tự cười ngạo mình vì vẫn là một thằng già dại dột. Bãi để xe dành cho khách trong quán vẫn còn trống mà tôi lại đi gởi xe vào một bãi sát cạnh quán cho tốn tiền.
Ngồi một mình nhấm nháp tách cà phê nóng, tôi đưa mắt nhìn ra mặt biển ngoài kia nhưng không còn xa nữa bởi mây xám mịt mùng đã che phủ Hòn Câu và Hòn Dung ngoài khơi xa. Trên đỉnh Vinpearl đã phủ mây mịt mù không còn nhìn rõ nữa. Trong đầu tôi bỗng bật lên câu hát cũ: “Mây mù trên núi cao, rừng sương che lối vào…” của những ngày chinh chiến cũ còn đầy chất lãng mạn trong tôi.
Những cơn gió lạnh thổi sượt qua đầu những con sóng biển vẫn kéo dài từ ngoài xa thổi vào làm tôi phải khép chặt tà áo và làm nguội rất mau tách cà phê trên bàn. Quán thì có vẻ sang trọng nhưng người ta lại không có được một cái bình trà mà chỉ đem ra một ly trà nóng. Uống hết ly cà phê thì ly trà nóng đã trở thành trà đá. Uống cà phê sữa nóng mà tráng miệng bằng trà đá quả thật đã làm giảm hẳn cái hương vị thơm tho của cà phê đang còn lẫn khuất trong vòm miệng.

Hình như ở bãi biển Nha Trang tôi chưa từng thấy những cánh Hải Âu bay liệng, trước mắt tôi bây giờ chỉ có mấy con chim sẻ và vài con bồ câu siêng năng vội bay ra bãi sớm nhảy nhót bằng những bước chân chim để tìm chút thức ăn thừa của du khách hôm qua còn sót lại. Nhưng đầu óc của những con vật chỉ làm theo bản năng chứ làm gì có óc phán đoán như của con người bởi từ hôm qua biển đã đầy gió lạnh, hầu như mọi người đều chui rúc vào những nhà hàng hay trong những căn phòng ấm cúng, có còn ai ra biển làm gì mà tìm mà kiếm chút thức ăn thừa? Tự dưng trong đầu tôi nảy ra một sự so sánh: Chúng mầy còn thua tao quá xa! Chỉ cần nhìn sự tháo bỏ một vật trước đây tưởng là thiết thân thì tao cũng đoán được người ta định tháo bỏ điều gì rồi.

Trả tiền ly cà phê sau khi ngồi nhìn trời mây non nước đã chán, tôi trở lại lấy xe.
- Bao nhiêu vậy em?
- Dẹ be ngoòng.
Phải hỏi đến lần thứ ba vẫn chưa nghe rõ bởi âm ngữ đặc trưng miền biển, đến khi chàng thanh niên giơ ra 3 ngón tay tôi mới hiểu bởi tôi không ngờ ở thành phố du lịch mà giá cả lại rẻ thế, chẳng bù khi tôi gởi xe ở bãi sau Vũng Tàu vài tháng trước, họ chặt tôi tới mười ngàn phần chiếc xe và mười ngàn phần cái nón bảo hiểm.

Người ta đang tháo gỡ những vòm cổng đèn màu cách điệu những con sóng biển chào mừng năm mới dựng bên trên những con đường lớn của phố biển Nha Trang với cái slogan đọc thấy tức cười: “Chào mừng du khách đến với thành phố Nha Trang, xứ sở của những bãi biển xinh đẹp và xứ sở của trầm hương”. Trầm có còn đâu nữa mà còn hương? Có chăng chỉ là trong quá khứ đầy huyền thoại.

sao... said...

Trời bắt đầu mưa gió nhiều hơn nên chẳng thể đi đâu bèn nằm lại trong phòng viết thêm được một bài thơ trong đó có những câu:

“Sóng tràn lớp lớp chập chùng
Phủ vây bờ cát nghìn trùng khơi xa
Dấu chân người bỏ quê nhà
Xóa đi cho hết để mà nhớ nhau
...
Bình minh mà tưởng ráng chiều
Mưa bay mờ mịt như nhiều khói sương
Gió bay cát trắng bên đường
Cuốn trôi theo gió luyến thương ít nhiều
Rồi đây sẽ có những chiều
Nhìn hoàng hôn tím mà yêu mây buồn
Sóng trào cùng giọt mưa tuôn
Biển xanh mời gọi anh buông xuống tình”

sao... said...

Buổi trưa đang ngồi ăn cơm ở một quán bình dân ven đường, mới xúc được hai muỗng thì có điện thoại phải đi gấp. Đành nhờ trút phần cơm vào chiếc hộp xốp rồi vội vã lên đường.
Mưa bỗng trở nên nặng hạt không ngờ. Chưa kịp hoàn thành công việc thì từ trong ra ngoài đã ướt như chuột lột. Đành quay về thay quần áo, xoa chút dầu xanh cho đỡ lạnh rồi lên giường trùm mền cho tới tối. Băng qua bên kia đường uống một ly cà phê cho đỡ buồn. Mưa sao cứ mưa hoài không dứt. Ngồi chán thì lại...làm thơ:

“...
Bấy lâu em chẳng gặp người
Phấn son em giữ, nói cười khiêm cung
Tình em vẫn giữ thủy chung
Mơ ngày gặp mặt, lại cùng yêu đương
...
Giá mà có một ngày kia
Cho ta gặp lại bên rìa đường đi
Bước hồng của thuở xuân thì
Dâng anh nhan sắc nhu mì năm xưa
Nét son ngày cũ anh ưa
Để cho anh biết em chưa quên tình."


Mưa vẫn nặng hạt nên chẳng buồn đi kiếm bữa cơm, ăn tạm mấy thanh kẹo chocolat mà ngủ luôn.

sao... said...

Sớm mai thức dậy, chừng như mưa đã tạnh bèn đẩy xe ra đi công chuyện. Chắc là do ngấm nước mưa hôm trước nên đề hoài mà xe không nổ máy. Đành đẩy bộ đi tìm chỗ sửa thôi. Trong lúc chờ đợi, ghé vào một quán cà phê ven đường uống đỡ ly cà phê đầu ngày. Chao ôi! Ly cà phê sữa lề đường Nha Trang sao mà nhạt phèo và gần một phần tư lít. Tôi nhăn mặt nói với cô chủ:
- Chà! Uống hết ly cà phê nầy chắc là no tới trưa luôn.

Mấy người bạn gọi tới rủ đến quán cà phê Yasuka góc đường Trần Phú và Yersin uống cà phê. Cũng muốn chạy ngang qua chỗ mấy mươi năm về trước mình đã tá túc khi đi thi Tú Tài nên tôi chạy tới. Ngồi cùng bàn với mấy người bạn đàn ông thân sơ từ Sài Gòn mới ra, từ Banmêthuột mới xuống. Những câu chuyện không đầu không đũa mở ra cho qua hết thời giờ. Quán khá sang trọng và đông khách nên rút kinh nghiệm tôi ngồi với tư thế nghiêm chỉnh cho thêm chút lịch sự. Được một đỗi, ngó qua một người đàn ông là Bác sĩ thì thấy ông ấy đang ngồi vắt chân chữ ngũ như thói quen của mình. Chẳng lẽ mưa đêm qua đã làm Nha Trang trở nên lụt lội rồi sao? Ngó ra đường Trần Phú thì vẫn khô ráo mà. Hóa ra đó là phong thái bình thường của một người đàn ông khi ngồi ở quán nước, bất luận sang hèn.
Chút suy nghĩ thoáng qua làm cái đầu của tôi trở nên khúc khắc và mất vui bèn cáo từ về trước.
Vòng xe trở lại đường Hồng Bàng mong tìm được một người cần gặp, nhưng mưa rỉ rả hoài, nhà ai cũng đóng cửa nên tìm không ra. Chán nản quá đành quay về.

Chẳng làm nên được tích sự gì trong mấy ngày ở Nha Trang, cuối cùng...đành phải về thôi!

Đội cơn mưa đêm tầm tã, quần áo ướt nhem chạy vội ra bến xe. Đứng trong mưa chờ đợi mãi cuối cùng người ta cũng dành cho một chỗ giường nằm phía đuôi xe chuyến 10 giờ đêm về lại Sài Gòn. May phước mà còn chỗ.
Lần thứ hai trong đời phải nằm suốt đêm với bộ quần áo ướt thật chịu không nỗi với cái tuổi già. Lần trước là sau bài học Đại Đội lui binh ở quân trường từ bãi tập trở về phải di chuyển ngay ra tuyến phòng thủ vì trời đã tối, nhưng sức trẻ đã giúp tôi lướt qua trận đó dễ dàng. Còn bây giờ thì phải nằm trùm mền chống lạnh với cái xương sống nhức buốt vì mình như con cá vừa được vớt lên từ mặt nước còn ướt nhẹp, lại phải nằm ở phía đuôi xe nên nó vẫy thân hình mình như nằm trên cái đuôi cá suốt mấy trăm cây số trong đêm với bộ quần áo ướt thật không dễ chịu chút nào.
Nếu bây giờ có ai hỏi về cái tên những cảm tưởng của tôi trong mấy ngày ra Nha Trang vừa qua thì thiệt tình tôi chẳng thể định danh.

sao... said...

Dường như sự vắng mặt hơi lâu của Trang chủ đã mang theo lửa mất rồi. Hầu như ai cũng muốn im hơi lặng tiếng.
Xin thắp lên một ngọn lửa heo hút chớ để lụi tàn không khí đầm ấm của Trang Thơ:

QUY LUẬT ÂM DƯƠNG TRONG TÍNH CÁCH 12 CON GIÁP

Những con giáp Dương như Tý, Dần, Thìn, Ngọ, Thân, Tuất thường rất mạnh mẽ và sốt sắng.

Là nền móng của Chiêm tinh học Đông phương, Âm Dương được thể hiện đặc biệt rõ nét trong 12 con giáp. Có thể dựa trên đặc tính này để phán đoán tính cách, sự hòa hợp khi chọn bạn làm ăn hay trong chuyện tình cảm.
Âm Dương và sự hòa hợp hoặc xung khắc của các con giáp
Âm dương thể hiện sự thống nhất của hai mặt đối lập, nhưng bổ sung cho nhau. 12 con giáp sắp xếp xen kẽ theo nguyên tắc âm dương: số lẻ là Dương, số chẵn là Âm.
DƯƠNGÂM
1. Tý 2. Sửu
3. Dần 4. Mão
5. Thìn 6. Tỵ
7. Ngọ 8. Mùi
9. Thân 10. Dậu
11. Tuất 12. Hợi

Đặc tính chung của những người sinh năm con giáp Dương là mạnh mẽ, thích giao du và quyết đoán. Người sinh năm con giáp Âm có xu hướng là nhà tư tưởng, triết gia.

Tam hợp
"Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu" - những cái giống thường tìm đến nhau. Bạn sẽ nhận thấy các con giáp trong Tam hợp đều cùng dương hoặc cùng âm:
DƯƠNG ÂM
Thân-Tí-Thìn Tỵ-Dậu-Sửu
Dần-Ngọ-Tuất Hợi-Mão-Mùi

Đối Xung
Mặt khác, từng cặp các con giáp đối Xung (nằm đối diện nhau trên cung Hoàng đạo) cũng mang cùng dấu âm hoặc dương. Ví dụ như Sửu với Mùi.

Nhị hợp
Tuy nhiên, những con giáp thuộc Nhị hợp (người âm thầm giúp đỡ bạn) lại mang dấu trái chiều. Các cặp Nhị hợp thỏa mãn tính tổng thể của Đạo giáo, con giáp Nhị hợp với tuổi của bạn sẽ bổ sung và khiến bạn trở nên trọn vẹn.

DƯƠNG ÂM
Tý-Ngọ Mão-Dậu
Dần-Thân Tỵ-Hợi
Thìn-Tuất Sửu-Mùi

Âm Dương và tính cách các con giáp
CON GIÁP DƯƠNG (Tý-Dần-Thìn-Ngọ-Thân-Tuất)
- Mạnh mẽ và rất sốt sắng
- Cởi mở, trung thực và khó giữ bí mật
- Mau miệng, hướng ngoại, dễ hòa mình với người lạ và bạn mới
- Thích chỗ đông người, thích thể hiện mình để thu hút sự chú ý
CON GIÁP ÂM (Sửu-Mão-Tỵ-Mùi-Dậu-Hợi)
- Ít bốc đồng, có đầu óc chiến lược
- Thận trọng, kín đáo
- Thường tỏ ra e dè trong lần gặp đầu, nhưng rất cởi mở với bạn bè thân thiết
- Thích riêng tư ngang với thích tụ tập
- Thích các môn khoa học huyền bí, tâm linh
- Hòa hợp với các con giáp Âm hơn




sao... said...

Quy luật Âm Dương thể hiện rõ nét trong tính cách chung của hai nhóm con giáp:
Tính cách của từng con giáp

- Dương Thủy:
- Năng động và sôi nổi
- Quan tâm tới hình thức bản thân
- Tính khí có thể thất thường
- Khao khát sự an toàn
- Tiến bộ nhanh nếu được khen ngợi
- Muốn được yêu mến/chấp nhận
- Đánh giá cao vị thế xã hội
HỢI - Âm Thủy
- Thương người, tình cảm
- Thường nổi tiếng giữa bạn bè
- Lãng mạn
- Một số có thể nhỏ nhặt, ganh đua
- Không thích cãi cọ, đối đầu
- Không hung hãn
DẦN - Dương Mộc
- Bốc đồng
- Thích cảm xúc mạnh
- Nồng nàn trong tình yêu
- Mạnh mẽ, dũng cảm
- Có thể thiếu thận trọng
- Tự tin
- Giàu cảm xúc, có thể có thái độ cực đoan
MÃO - Âm Mộc
- Khôn khéo, ngoại giao tốt
- Luôn lạc quan
- Nhạy cảm
- Thích làm người khác hài lòng
- Rất ghét sự phản bội
- Có xu hướng leo cao trong xã hội.
- Hiếm khi tỏ ra thái quá
NGỌ - Dương Hỏa
- Mạnh mẽ, đôi khi bất yên
- Thích di chuyển
- Độc lập
- Sáng tạo
- Tính kỷ luật cao
- Có thể hách dịch, tự cao
- Trung thực

sao... said...

TỴ - Âm Hỏa
- Đường hoàng, lịch sự
- Bí ẩn, kín đáo
- Nhiều kẻ ngưỡng mộ
- Hòa hợp tốt với người khác giới
- Tài trí sâu rộng
- Bề ngoài có vẻ lơ đãng
- Không bao giờ đối đầu
THÂN - Dương Kim
- Hóm hỉnh, mau miệng
- Giữ vững quan điểm
- Sinh động, ham vui
- Có thể phá vỡ thông lệ
- Hào phóng
- Thích mạo hiểm
- Thích là trung tâm của sự chú ý
DẬU - Âm Kim
- Tháo vát và thực tế
- Hết sức tự tin
- Hết lòng vì bạn bè, gia đình
- Rất trung thành
- Thiếu kiên nhẫn
- Tính khí có thể thất thường
- Trung thực, thẳng thắn
- Tính kỷ luật cao
TUẤT - Dương Thổ
- Khôi hài
- Yêu thể thao, mạnh mẽ
- Có thể tỏ ra quá thái
- Làm việc chăm chỉ
- Không ưa mạo hiểm
- Có thể bi quan
- Là bạn tốt
- Sợ bị từ chối
MÙI - Âm Thổ
- Tính mơ mộng
- Có thể hay do dự
- Tế nhị và nhẫn nại
- Bản tính ngọt ngào nhưng giỏi lôi kéo
- Thích được tán tỉnh
- Tham vọng một cách kín đáo
- Khát khao cuộc sống gia đình bình yên
THÌN - Dương Thổ
- Quyến rũ và sôi động
- Giỏi kinh doanh
- Hiếm khi bị đánh giá thấp hơn khả năng
- Thích được chú ý
- Có thể ích kỷ
- Được cho là mang lại may mắn cho gia đình
- Sinh ra làm người chiến thắng
SỬU - Âm Thổ
- Điềm tĩnh, bảo thủ và mạnh mẽ
- Giỏi lãnh đạo
- Niềm tin vững chắc
- Không dễ dao động
- Tự kỷ luật
- Có chức sắc
- Có thể tàn nhẫn và hay hiềm thù

Phạm Như Thương Bmt said...

Sáng nay NT muốn xem hướng xuất hành (!), nên chạy u vô TT xin thầy s@ xủ quẻ xem hướng nào đi tới nhà thương mà hỏng đau ?! Mấy ngài bác sĩ là người làm ta đau mà ta lại ... cám ơn rối rít ! Lạ chưa ?

sao... said...

Là bởi vì ta đi tới NHÀ THƯƠNG.
Ở đó, ai cũng THƯƠNG mình thì cám ơn rối rít là phải rồi!

coxanh said...

Sáng chủ nhật rảnh một chút, vào TRANG THƠ, nhiều comment hay qua, dọc một mạch...
Cảm ơn anh TƯ SAO và QUÊ HƯƠNG rất nhiều, các quan bác luôn cống hiến cho bạn đọc những điều hay ý đẹp, những bài thơ tuyệt vời, cx có một buổi sáng chủ nhật cũng tuyệt vời khi đọc những comment của các bác, rất rất cảm ơn.
Rà lại những comment, cx chẳng thấy comment chúc tết của mình đâu cả, mặc dù hôm đó cx đã thấy có rồi, nay lại biến mất tiêu...đã chúc rồi , mà biến mất, chúc lại thì mắc cỡ, thôi thì hẹn năm sau...