Tuesday, September 6, 2011

Sóng biển và ỐC


48 comments:

HUONG said...

Bạn thơ Thiên Thanh ơi,

Chỉ cần đọc tựa đề bài thơ là NT biết NT " trúng tủ " rồi !
Một người đi biển gần 20 năm nay, ngắm mặt trời mọc rồi nhìn mặt trăng lên, đi mãi đến mòn lối cát ... mà thật ra cát biển đâu có lối mòn như đường đất đâu nhỉ ? Nhưng nó mòn chân mình thôi ... thế mà chẳng mòn tình yêu biển đâu nha
Sau ngần ấy năm đi biển, NT nghiệm ra điều này thú vị nhất : Biển ngàn đời vẫn vỗ sóng đợi chờ ta, chỉ có ta là thay lòng ... khi đến tình tự với biển, rồi lắm lúc lại bỏ biển mà đi - Biển vẫn còn đấy, thản nhiên sống vô tư với trời mây, cát mịn và ốc, còn ta thì lại loay hoay với cuộc đời nên chẳng bao giờ bình yên được
Thế đấy, biển sóng là động mà lòng biển lại tĩnh lặng cho đời biển
Còn ta, không là sóng vỗ mà sao lại chẳng bình yên ?

quehuong said...

Ngày xưa trên mặt đất chưa có biển xanh.

Thần Tình yêu bấy giờ là người duy nhất cai quản cõi đời. Thần tặng cho tâm hồn mỗi con người thứ quý giá nhất: viên ngọc tình yêu. Khi con người đánh rơi viên ngọc của mình, nó sẽ tan thành trăm nghìn mảnh. Và mỗi mảnh hóa thành một giọt nước mắt mang hương vị của nỗi đau - Chúng không mất đi mà được thần tình yêu giữ lại để làm nên những viên ngọc khác.

Biển từ đó ra đời…
Thuở ấy biển chỉ có một mình.

Tình yêu càng làm cho con người đớn đau, biển lại càng thêm mênh mông, càng thêm cô quạnh. Lúc đó, trên mặt đất đầy những dấu chân của tình yêu, người ta thấy một con ốc nhỏ bé và lạc lõng. Con ốc tội nghiệp loay hoay không tìm được cho mình một lối đi, chỉ biết trú sâu trong chiếc vỏ.
Thần Tình yêu không còn viên ngọc nào để cho nó.
Thế là người đưa nó về với biển.

Biển từ đó bỗng biếc xanh, không phải vì phép nhiệm màu nào của thần Tình yêu, chỉ vì biển đã thôi một mình.

Ngày ngày có con ốc nhỏ cạnh bên nghe biển hát…

Một đêm buồn, biển nói với con ốc nhỏ rằng biển chẳng có gì cho riêng mình. Nước mắt của con người, tình yêu của con người làm nên biển. Biển không có tình yêu. Biển chỉ có tiếng hát - chỉ có linh hồn.

Nhưng tiếng hát ấy, người ta chỉ nghe một khoảnh khắc nào đó trong đời, rồi quên.
Và linh hồn ấy, biển có nhờ gió mang đi giữ hộ, nhưng gió mãi vui nên đã đánh rơi đâu đó giữa đất trời. Thế nên biển thấy mình vô nghĩa…
Con ốc nhỏ nghe câu chuyện của biển, nó thương lắm…

Rồi một ngày kia, biển gọi mãi, gọi mãi mà không thấy con ốc nhỏ trả lời.
Thần Tình yêu bảo con ốc nhỏ đã ra đi. Biển ngỡ ngàng, con sóng ngày ngày tràn về rồi lại ra đi như chờ mong một điều gì...
Biển buồn.
Nhưng rồi biển cũng nguôi quên…

Câu chuyện có lẽ mất hút vào hư vô, hay tan biến đi như những bọt biển, nếu không có một ngày…

Một ngày, ở một nơi rất xa biển, có một cô bé nhặt được chiếc vỏ ốc nằm lẻ loi. Tình cờ cô bé áp chiếc vỏ ốc vào tai, và chao ôi… từ trong ấy có những thanh âm da diết vọng về.
"Sao trong chiếc vỏ ốc này lại có tiếng hát của biển hở thần Tình yêu?" – cô bé tìm gặp và tò mò hỏi Người.

Thần Tình yêu kể cho cô bé nghe câu chuyện về con ốc nhỏ. Ngày ấy, con ốc nhỏ đã thỉnh cầu với Người rằng hãy cho biển được giữ lại tiếng hát. Người bảo đó là điều không thể, trừ phi…
Vậy là con ốc nhỏ từ bỏ linh hồn mình để được giữ linh hồn của biển. Nó phải ra đi thật xa.
Và biển sẽ mãi mãi không bao giờ biết được… Con ốc nhỏ đã khóc thật nhiều, nước mắt của nó cũng không được trở về bên biển. Nhưng nó biết, giờ đây, biển đã có linh hồn, và rồi biển cũng sẽ có tình yêu.

Chuyện rằng con ốc nhỏ vẫn ngàn năm mang theo linh hồn của biển…

Dẫu phải từ bỏ linh hồn của mình để giữ lại tiếng hát cho biển khơi, con ốc kia vẫn không nuối tiếc. Rồi đây, con ốc nhỏ sẽ mang linh hồn của biển, mang theo cả tiếng hát và những nỗi niềm của biển cả.
Cao cả thay, hành động của con ốc nhỏ. "Chuyện rằng con ốc nhỏ vẫn ngàn năm mang theo linh hồn của biển…", một kết thúc khiến người ta phải suy ngẫm.

Khát khao được yêu, khát khao được sống hạnh phúc bằng chính con tim và linh hồn mình nhưng cái khát khao ấy dường như quá nhỏ bé phải không bạn... Nhưng mà "loài ốc biển" vẫn tin và vẫn hi vọng, vẫn cố gắng và bất chấp tất cả để tìm cái khát khao cháy bỏng ấy mặc dù biết điều ấy là không thể ..

Cả ốc biển và trái tim đều là ngôn ngữ của cái mà nó được bao bọc - đó chính là tình yêu, ốc là ngôn ngữ của biển cả, trái tim là ngôn ngữ của con người.

Source: Mr.G

http://www.youtube.com/watch?v=i-A00Xuw5IQ&feature=related


BIỂN NGHÌN THU Ở LẠI. NHẠC TCS. QUANG-DŨNG TRÌNH BÀY .

Thien Thanh said...

Các bạn thơ ơi hôm nay mình ra biển chơi nhé,ngâm chân trên cát,nghe sóng vỗ,nghe gió biển thì thầm mát rượi ngắm mây bay chim trời,thay đổi không khí một chút nhé các bạn...
vacation vừa qua ThTh ước ao ra biển nhưng chưa thực hiện được...cứ chờ mong đến một ngày..

Unknown said...

Biển Và Em
Tác giả: Ngô Thụy Miên


Nghe trong biển sóng có mùa thu trở về hôm qua
Lang thang một bóng mỗi mình em cùng giọt mưa sa
Anh bên trời vắng làm sao biết đời như lá gầy
Anh vui ngày nắng làm sao hay tình như khói mây

Nghe trong biển sóng có lời ca tự tình bao la
Cho mưa và nắng cuốn mình đi để tình trôi xa
Tay em còn ấm bờ môi thắm tình chưa xóa nhòa
Người yêu hỡi em cố quên thôi
Mà hỏi lòng sao mãi chơi vơi

Bao nhiêu mộng ước có tan theo cùng ngày tháng
Bao nhiêu tình ái có chết trong cơn mê dài
Em vẫn mong chờ vẫn nhớ thiết tha đầy vơi
Anh có bao giờ tiếc nuối xót xa một thời

Nghe trong biển sóng có niềm vui nụ cười hôm qua
Sao mưa lạnh giá buốt bờ vai tạ từ phôi pha
Xin cho lần cuối nụ hôn dỗi vòng tay rã rời
Người yêu hỡi Anh đã xa xôi
Để một đời Em nhớ khôn nguôi.

Thien Thanh said...

Mời các ban Trang Thơ thưởng thức các bản nhạc nói về BIỂN :

- Thuyền và biển_Bảo Yến
- Mưa trên Biển vắng_Ngọc Lan
- Biển hát chiều nay_Thu Phương

TT

Vien Khach said...

Đọc bài thơ "Sóng Biển và Ốc" của bạn thơ Thiên Thanh . VK nhớ lại cảnh biển rộng bao la của miền quê hương cát trắng Nha Trang mà VK đã có dịp về thăm vào dịp hè năm ngoái .

VK.

Unknown said...

Huynh VK à, Thienthanh viết bài Sóng biển và Ốc là "ký ức" của biển Nha Trang đó, VK mà "thấy" được bải cát Nha Trang là Thiên Thanh thành công rồi đó !

HUONG said...

Nhưng mà bãi biển chỗ NT đến mỗi ngày cũng giống trong hình minh họa của Trang chủ cho bài thơ của Thiên Thanh lắm ...
Sáng nay khi NT ra biển, NT lại nhớ ... bài thơ của Thiên Thanh và màu chiều vàng của hình minh họa ...

Giữa Bình minh - Hoàng Hôn - Biển đêm, NT thích cảnh biển lúc bình minh nhất vì nó chuyển màu từ đêm tối, đến vàng nhạt, vàng đậm hơn một chút, rồi chuyển nhanh qua vàng cam và rực sáng lên ... trong lúc ấy thì mặt trời nhú lên từ từ với dạng tròn màu đỏ từ chân trời

NT thích câu thơ cuối của bài thơ nhất ...
"Sóng vỗ bờ ru mãi tình ca ..."
Âm vang của sóng vỗ đối với NT cũng tuyệt vời như âm thanh của nhạc vậy và NT thường hay nghĩ đến hai chữ " Thủy Chung" khi nghe sóng vỗ ... Chúng cứ vỗ hoài điệu ru ấy ngàn năm như lòng thủy chung

Hình minh họa bên phải về biển và vỏ ốc của Trang chủ dễ thương quá - không dễ gì chụp được tấm hình ấy đâu nha ...

Thien Thanh said...

NT ơi ra biển sáng sớm đó hả?Thth cũng muốn chạy ra biển với NT nhưng..cái cúm nó còn hành hạ (năm nay nó hành dữ quá bị đi bị lại,thời tiết 104F,buổi tối60F)cho nên ngắm biển trên net thôi,thật ra bên Cali này bãi biển Laguna,Huntington Beach cũng rất đẹp và nổi tiếng là bãi cát trắng phau của bãi biển Sandiego(làm thủy tinh rất sáng ,óng ánh như Pha lê)
Nhớ lại thuở 4,5 giờ sáng sớm chạy u ra biển Nhatrang nhảy ùm xuống nước vẫy vùng (làm như rái cá!!)thật ra chỉ là quơ quào tay chân trong làn nước trong xanh mát rười rượi

Thien Thanh said...

Đó biển là vậy đó các bạn ,hiền hòa ,êm ả và như NT nói biển bình minh thuệt vời,mặt trời đỏ au từ từ ló dạng bắt đầu một ngày rạng rỡ.

Thth lại thích biển vào những đêm gió mát,ngắm trăng vàng sáng vằng vặc trên sóng nước lung linh,khó có cảnh nào đẹp sánh bằng hoặc là

cảnh biển hoàng hôn cũng tueyt vời chẳng kém như bức tranh Trang chủ minh họa đây,lóng lánh vàng,từ từ chuyển sang đỏ thắm,mặt biển như dát vàng màu vàng chỉ ở biển mới có,và bàn tay tài hoa thì mới vẽ nên ,phác nên một cảnh tượng huy hoàng đến như vậy.

NT ơi ,Thth chưa kịp ngẩn ngơ trước 2 câu triết lý nhưng lại là rất đời thường của NT

Biển sóng là động mà lòng biển lại tĩnh lặng cho đời biển
Còn ta,không là sóng vỗ mà sao chẳng bình yên

Các bạn thơ,câu nói thật hay phải không các bạn,dung dị mà đầy triết lý,trang thơ mình chưa có tiếng nói của các bậc tài hoa nữa đấy...

NT à mình nói về biển thì biết bao nhiêu cho "hết tủ" của NT,riêng câu nói kia đã đưa vào "Guiness Tình Yêu" đấy.Rất cám ơn NT,trang chủ và các huynh VK,PC,QH

Suong Mai said...

Dân miền núi bụi đỏ bám chặt nên xuôi miền biển là SM không mang theo áo trắng, so với người ta ở đó thì áo mình dù sạch sẽ đến đâu cũng thấy ngã màu. Hồi đó lần đầu tiên đi thăm gia đình chị ở Diên Khánh- Nha Trang đối với SM là một chuyện đặc biệt trọng đại, cô bé học lớp đệ tứ quanh năm chẳng hề đi xa nhà nên nôn nao quá chừng. Lúp xúp theo má leo lên xe đò coi bộ còn yêu đời tươi tỉnh lắm , nhưng than ôi bởi không có thường xuyên di chuyển với tốc độ nhanh nên SM nhừ tử, bầm dập trên suốt quãng đường từ thị xã BMT tới Khánh Dương. Để cứu vãn tình thế SM phải ép người ngồi xuống sàn xe gục vào chân má chết dí một chỗ. Tuyệt đối không được nhón người lên nhìn ra ngoài rừng núi khi xe đang leo dốchay đổ dốc qua đèo, cấm mà chi , ở vị trí người đờ đẫn thế này hơi sức đâu mà dòm với ngó. Lúc ấy sao mà thời gian dài dằng dặc, lâu lâu SM gom sức tàn cố hỏi một câu" Xe đến đâu rồi, sắp tới Nha Trang chưa má". Cuối cùng thì cũng qua đèo Rù Rì, thiệt là mừng vì thoát được cảnh tù túng trong xe, hít thở những hơi dài không khí trong lành của biển cả.
Hai năm cuối bậc trung học, SM có dịp trở lại NT cùng bè bạn khăn gói đi thi , nghe những thanh niên tán tỉnh âm hưởng tiếng địa phương mà cả bọn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Thích nhất là sau buổi thi cuối cùng, biết mình làm bài thi thế nào cũng đủ điểm đậu, tha hồ mà nghỉ ngơi, quá nhiều thời gian trống trải. Chiều mát ra ngoài bờ biển hứng gió, bạn bè túm tụm cười đùa chuyện trò rôm rả, sau ngày thi tốt nghiệp hình như đứa nào cũng thấy mình lớn hẳn ra. Với chân trần, tay trần tha hồ mà vọc cát, không biết các bạn thì sao chớ SM cảm giác nó là lạ và nhột nhột sao ấy. Khoản này thì Như Thương dư sức diễn tả phải không?
Đưa tầm mắt phóng xa, "Đường Chân Trời" tít ngoài khơi hiện ra ngay mà SM không phải tưởng tượng gì hết. Sao yêu kiều những ngày hè rong chơi, biển êm xanh thẳm rộng bao la, từng đợt sóng nhỏ vỗ nhẹ vào bờ, bọt trắng xóa ùa lên rồi rút xa, miên man bất tận. Âm nhạc của biển dễ ru ngủ lòng người, dịu bớt tâm tư phiền não của cuộc sống tất bật, mình có là gì đâu so với biển cả bao la, thiên nhiên hùng vĩ. Ấy thế mà khi nắng tắt thì nỗi sợ hãi trong SM lại dâng tràn khi đối diện với biển đêm, nét hiền lành ban ngày hoàn toàn biến mất và thay vào đó là một khối đen hung dữ khổng lồ như muốn nuốt chửng nếu SM chạm chân vào nước. Nhớ hồi lớp đệ Thất đi picnic ở hồ Trung tâm BMT, một lần chìm ngập trong nước hết hồn hết vía mà nhớ đời mãi tới bây giờ, ảnh hưởng lâu dài khiến SM không có dám tắm biển , nô giỡn cùng làn sóng cho dù bãi tắm biển Đại Lãnh hay Hà Tiên đều thoai thoải chạy ra xa rất cạn, an toàn cho mấy người đại nhát. Ngày nay các thành phố biển đẹp đều được rất nhiều du khách trong và ngoài nước ghé thăm, ai cũng công nhận Nha Trang càng ngày càng mở rộng và phát triển các địa điểm du lịch lôi cuốn mọi người. SM cũng trở lại nhiều lần, nhưng đến rồi đi , không có gì lưu luyến sâu đậm ngoài chuyện trượt té làm đau điếng cái chân ở Hòn Tre, 4 tháng khệnh khạng mới lành vết nứt. Sâu và cao hơn hết vẫn là miền đất đỏ BMT, chiếm lĩnh vùng ký ức cả một quãng đời dài, đáng yêu và đáng nhớ cho dù đã rời xa.

Suong Mai said...

Thôi nghe NT, tội nghiệp cho TC lắm, khen những tấm hình đẹp chụp về biển và ốc minh họa bên phải là đây mắc cỡ lắm đó. SM không có điều kiện ở gần biển như Thiên Thanh và Như Thương để mỗi sáng hay mỗi chiều chạy ra biển mà ngắm ánh bình minh hay chiều tà đang buông, thì làm sao mà chụp được những tác phẩm bắt mắt như vậy, tiện lợi và dễ nhất là lang thang trên mạng căng đôi mắt ra ngắm nghía, kéo vài con ốc đẹp về Trang thơ của mình là xong.
( Của Người phúc Ta, cám ơn các bạn Sao,Quê Hương, Phượng Các và Thiên Thanh, Ngàn Sau, Song Kim , Như Thương , Vivu ...cũng góp phần tìm kiếm hình ảnh cho Trang Thơ nữa đó)

Thien Thanh said...

Các bạn ơi sau khi ngụp lặn đã đời trong làn nước biển mát rượi,ngắm cảnh bình minh chiếu rạng hay chiều tà đang dần buông xuống thật là thiếu sót nếu không nói đến những món ngon vật lạ của biển...
Có dịp nào về miền biển mình sẽ thưởng thức các cao lương mỹ vị nào là tôm hùm xào gừng,mực hấp bia,ốc vòi voi ngâm đá,cá mú vừa vớt dưới nước lên nấu lẫu,gõi sứa trộn nộn,cua xào me hay chiên lăn bột...trời bao nhiêu là món ngon hải vị,có chút bia đưa cay hoặc chút rượu chat cũng được.Thth đang cảm cúm mà cũng nghe thoang thoảng mùi thơm của dĩa tôm càng hấp lá quế,dĩa mực sảnh chiên dòn thơm phức...nếu ăn chưa được các món đó thì một tô cháo bào ngư rắc nhiều tiêu nóng hổi,vặn chanh cho dễ nuốt..còn không nữa thì một tô bánh canh tôm cua nóng hổi..vừa thổi vừa xì xụp..........
Đó Thth vừa giới thiệu các món ăn tươi xứ biển,vừa ngồi ở quán tranh Trí Nguyên,hay bơi thuyền thúng ra hòn Ngọc Việt (VN Pearl)để vừa ngắm cảnh vừa thưởng thức..có thực mới vực được đạo các bạn nhỉ

Thien Thanh said...

À THth vừa nhận một bài thơ và liên khúc nhạc của một bạn thơ gởi tặng,xin chép vào đây,các bạn này cũng yêu thích trang thơ

Biển và Ốc

Ta như ốc biển lạc loài
Nằm trên bờ cát hát bài tình ca
Hò ơi đất nước miền xa
Có còn sóng vỗ hòa ca thái bình
Nhatrang bờ biển hữu tình
Đêm khuya tỉnh giấc tưởng mình ngủ quên
Còn đâu mơ mộng trăng lên
Còn đâu ráng đỏ lặng êm chân trời
Ta như chợt tỉnh bồi hồi
Sóng đùa ta lại ra rồi biển khơi

sao... said...

AI ĐANG HÁT?

Một buổi chiều tháng tư cũng đã lâu rồi, tôi ngồi vòng tay quanh đầu gối trên một bãi biển rất đẹp nhìn ra khơi xa có những con sóng bạc đầu đang nối đuôi nhau chạy vào bờ phủ phục dưới chân tôi. Ráng chiều vàng rực với những tia nắng mỏng manh yếu ớt cuối ngày đang cố len qua rìa những đám mây phóng xuống mặt biển chùm tia sáng nhiều màu rất đẹp. Đủ hình đủ dạng những cụm mây lướt thướt bay ngang màu hoàng hôn biển. Gió chiều bắt đầu thổi mạnh nghe đã hơi lành lạnh, người chung quanh đang lục tục kéo nhau về.

Bỗng một giọng con gái hơi nặng, đặc trưng của vùng biển cất lên:
- Mời ông mua vài xâu chuỗi kết bằng vỏ ốc để làm quà, thưa ông!

Quay sang bên cạnh, trước hết tôi nhìn thấy một bàn chân con gái khá hồng hào đi chân trần nổi trên nền cát trắng, rồi tia nhìn lần lên đậu trên khuôn mặt một thiếu nữ chắc chưa đến tuổi hai mươi đang mỉm cười mời chào. Hai má trắng hồng không đen sạm như những người con gái khác của miền biển, ánh mắt đen lóng lánh trên khuôn mặt trái xoan với tia nhìn thông minh. Tôi nhìn xuống hai bàn tay với những ngón búp măng đang bưng một cái khay bằng gỗ mỏng có nắp đậy hình chữ nhựt được treo trên vai bằng một sợi dây to bản, trên đó bày những vật trang trí xinh xinh là sản phẩm của biển như những xâu chuỗi kết từ những vỏ ốc dẹp be bé giống những chiếc cúc áo, những con ốc đủ màu sắc được cưa theo chiều dọc thành đủ mọi hình thù làm vật trang trí đặt trên bàn hoặc xoi sẵn một lỗ nhỏ để làm mặt dây chuyền của các cô bé tuổi teen, có cả những con ốc lớn hơn để làm cái chặn giấy.
- Ui trời! Cỡ tuổi tôi còn có thể tặng những xâu chuỗi vỏ ốc nầy cho ai?
Cô bé nhoẻn miệng cười duyên dáng rồi thò tay vào một cái giỏ nhỏ được móc bằng những sợi dây nylon đen với những đường ô vuông chéo màu đỏ trang trí đeo lủng lẳng bên hông lấy ra một cái vỏ ốc lớn đưa cho tôi:
- Hay ông mua cái nầy đi. Ông thử áp tai vào sẽ nghe được biển hát đấy. Thích lắm!

sao... said...

Tôi hơi tần ngần một chút rồi trả lời:
- Nhưng tôi đâu có nhiều tiền để mua những thứ không cần thiết nầy.
Cô gái nheo mắt lại một chút quan sát như để ước lượng độ tin cậy lời nói của tôi.
- Ờ, cũng phải! Chắc chắn ông không phải là người ở đây, mà có vẻ như ông không thừa thãi tiền bạc để đi du lịch. Thế ông ra đây làm gì vậy? Trông nét mặt ông có vẻ buồn buồn giống như Ba em khi chạm phải sự bội bạc.
- Làm thầy bói giỏi nhỉ? Chỉ khéo đoán mò! Tôi đâu có buồn buồn hay chạm phải sự bội bạc nào đâu? Tôi tưởng sẽ có một cuộc gặp gỡ, nhưng chỉ gặp một lời nói dối nên không vui thôi mà!
- Cũng bình thường thôi! Việc quái gì phải buồn.

Thốt nhiên, cô gái đưa bàn tay lên che miệng lại.
- Xin lỗi ông! Lẽ ra em không nên dùng những từ kỳ cục như thế trước mặt người lạ.
Tôi phì cười:
- Cũng bình thường thôi! Trong những lúc bất chợt ai cũng hay nói như thế mà. Thiếu gì người có văn hóa, tự cho là mình giỏi giang hơn người thậm chí còn có thể viết ra những câu thô kệch hơn. Đã viết thành chữ là có suy nghĩ cả đấy!
- Nghe ông nói chuyện cũng vui vui. Giờ nầy chắc cũng chẳng còn ai mua hàng nữa đâu. Ông là khách lạ nên em cũng muốn giới thiệu về quê hương mình một chút. Ông cho phép em ngồi xuống nhé!
- Xin mời cứ tự nhiên, đất nầy là của cô bé mà. Tôi chỉ ghé ngang đây chốc lát thôi rồi đi biệt. Nhưng tôi đang không vui, có gì mà nói chuyện với cô bé?

Cô gái đậy nắp khay lại rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chếch một bên trước mặt tôi. Khéo léo đặt chiếc giỏ đen thần bí lên nắp khay, duỗi dài một chân có vẻ thoải mái rồi đưa đôi mắt trong sáng tinh nghịch lướt qua khuôn mặt tôi một chút, đoạn cô hé đôi môi hồng với hàm răng trắng ra hỏi một câu đầy vẻ tò mò:
- Chắc ông đang trong tâm trạng buồn bực?
- Không phải! Cô không phân biệt được giữa không vui và buồn bực sao?
- Em còn nhỏ tuổi lắm, chưa thấu hiểu chuyện đời nhiều. Ông làm ơn nói đơn giản một chút cho dễ hiểu đi.
- À há! Chiều nay tôi gặp phải một cô bé “nhiều chiện” rồi. Nhưng trong lòng tôi hiện đang vướng phải một cọng buồn, chắc là không được vui đâu!
- Thế cọng buồn của ông dài bao nhiêu? Liệu nó có dài quá làm em trễ bữa cơm chiều mà bắt Ba em phải đợi không?
- Ồ! Cọng buồn của tôi chỉ ngăn ngắn chút thôi. Chỉ đưa tay mà vuốt một cái đã hết rồi.
- Vậy thì được. Có khi nói chuyện với em xong, cọng buồn của ông sẽ bay mất theo gió đấy!

Một tiếng cười khúc khích nối theo câu nói. Tôi lại cười khi nghe câu trả lời đầy hóm hỉnh.

sao... said...

Nhìn ra biển, thấy chiếc dù nhiều màu sắc đang bay lượn trên trời do một chiếc ca nô kéo bên dưới trông cũng vui mắt nhưng cũng không làm tôi nhẹ lòng. Chếch về bên phải, một hàng chữ trắng to tướng được dựng lên trên lưng chừng vách núi như ở Hollywood mà tôi đã thấy trong phim với đường cáp treo từ bờ biển dẫn qua. Tôi biết nơi đó dành cho những người có thừa tiền của đang thưởng thức cuộc sống tươi đẹp và nơi đó không dành cho tôi.

- Cô bé hiện đang sống với ai mà phải đi bán thế nầy?
- Em đang còn đi học và hiện sống với Ba em. Buổi sáng em bận đi học, chỉ bán thêm chút đỉnh buổi chiều những sản phẩm của em để làm kế sinh nhai. Dường như Ba em chán đời, không thiết tha gì chuyện làm ăn từ khi Mẹ em bỏ đi. Ông cứ ngồi trầm ngâm yên lặng một mình và rất ít nói, em không hiểu cái gì đang nằm trong đầu của ông. May mà Ba em chưa sa vào chuyện rượu chè để tìm quên, chắc là do còn có em ở cạnh ông.

Cô bé lại đưa vỏ ốc lớn cho tôi:
- Ông áp tai vào đi, sẽ nghe biển hát đấy!
- Biển làm sao mà hát được? Tôi tưởng đó là lời của gió chứ?
- Ông đang ngồi bên biển mà nói thế thì còn gì là tưởng tượng, còn gì là thơ mộng?

Tôi cười ngượng nghịu rồi cũng đưa vỏ ốc áp vào tai. Một âm thanh lạ lẫm và huyễn hoặc tôi chưa từng được nghe trước đó. Nó vọng lại những tiếng u trầm như từ cõi sâu nào đưa tới, thi thoảng lại có những tiếng rít cao vút như tự trời rơi xuống. Những âm thanh lạ lùng quá nên chẳng biết gọi đó là gì? Nhưng cái đầu ương ngạnh của tôi vẫn không cho đó là lời biển hát. Tôi nói ý nghĩ đó với cô bé.

- Thế theo ông, ai đang hát cho ông nghe?
- Nàng Tiên cá chăng?
- Không, Nàng Tiên cá chỉ có trong chuyện thần thoại dành cho những đứa trẻ thôi.
- Vậy thì đó là những Nữ Thủy Thần?

Nét mặt thoáng đăm chiêu rồi tiếng cô bé lẫn trong hơi gió nghe có vẻ yếu xìu:
- Chắc có lẽ thế!
- Thế Nữ Thủy Thần có nói được tiếng người không?
- Làm sao em biết được? Em có gặp bao giờ đâu. Bộ ông đã gặp được họ rồi sao?
- Có đấy! Gặp rồi. Có một người vừa bước lên từ mặt biển xanh và hiện đang ngồi cạnh tôi đấy.

Mặt cô bé thoáng ửng hồng rồi nguýt tôi một cái bén ngót.
- Ông chỉ giỏi trêu em thôi! Mà ông ơi! Nếu ông thích, em sẽ tặng ông để làm kỷ niệm.
- Ồ! Nhưng đây là cái vỏ ốc cô bé đang định bán để lấy tiền mà. Hơn nữa, tôi là người thành phố, lấy cái vỏ ốc nầy làm gì bởi khi gió về đã vướng phải bao nhiêu là cao ốc, bụi bặm, cây cối, rồi tiếng xe, tiếng người, lấy đâu ra những cơn gió mạnh mang hơi mặn nồng của biển mà nghe biển hát?
- Không sao, em có thể bỏ ra một buổi chiều để tìm một vài cái như vậy. Xin biếu ông để làm kỷ niệm vì em thích thế. Đơn giản vậy thôi, ông đừng băn khoăn.
- Ai lại đi lấy không của cô bé. À! Hay là tôi sẽ viết tặng cô bé một bài thơ để đổi lấy vỏ ốc nầy nhé!
Cô bé tròn mắt ngạc nhiên:
- Ông có thể làm thơ sao?
- Cũng chỉ mới tập tành thôi, nhưng câu chữ còn nôm na lắm, e rằng cô bé sẽ không thích.
- Không sao cả, thưa ông. Cứ đơn giản dễ hiểu là em thích rồi.
- Nhưng tôi làm thơ vất vả lắm, không dễ dàng như người ta đâu.
- Thì ông cứ làm đi cho vui. Mấy câu thôi cũng được mà.

sao... said...

Tôi bỏ mặc cô bé ngồi một mình, cứ áp tai vào vỏ ốc mê man nghe lời hát của những Nữ Thủy Thần mời gọi gặp gỡ trong tưởng tượng của tôi.

Bỗng cô bé chạm nhẹ vào cùi chỏ thức tỉnh tôi lại:
- Ông ơi! Đừng quá tin vào lời của biển nghe ông.
- Sao vậy?
- Ông thấy không, nhìn những đầu ngọn sóng trắng xóa người ta bảo là biển đang cười với những hàng răng trắng muốt, nhất là những đêm có trăng lên trông đẹp lắm! Nhưng coi chừng những ngày có bão, những cơn gió chiều sẽ dấy lên cuồng bạo làm những hàng răng ấy sẽ nuốt chửng ông luôn. Nhìn màu nước biển xanh thẳm rất đẹp hãy khoan vội hân hoan, vì dưới đáy của nó có bao nhiêu là tai ương đang chờ chực. Biển tiềm ẩn nhiều nguy cơ trắc trở khó đoán định như lòng dạ đàn bà.
- Ai đã nói với cô bé những ý nghĩ nặng nề đó?
- Là Ba em nói đó ông.
- Có đúng như thế không?
- Em cũng không biết nữa, nhưng thường những gì Ba em nói đều đúng.

Tôi chép miệng và chua chát thầm nghĩ có khi điều đó đúng thật!

Hoàng hôn đã tím thẫm trên nền trời, bóng đêm đang len lén bước về. Những vì sao trên đầu đang bắt đầu nhấp nháy. Lòng đang không vui nên tôi vẫn muốn kéo dài cuộc nói chuyện bất ngờ mong khuây khỏa phần nào.

Đôi mắt buồn như níu bóng hoàng hôn
Cho ngày khoan đi, cho đêm khoan tới.


Nhưng đâu có được, cô bé phải về nhà mà. Tôi đứng lên phủi những hạt cát bám vào quần:
- Đã tối rồi, ta phải về thôi cô bé ơi! Cho tôi xin cái vỏ ốc nầy nghe.
- Vâng, em xin biếu ông đó. Nhưng còn bài thơ?
- Tôi đang không vui, cho nợ lại nhé!
- Thế bao giờ ông sẽ trả nợ cho em?
- Ai mà biết!

(8/9/2011)

quehuong said...

ÂM NHẠC VỖ VỀ

NHẠC PHÁP LỜI VIỆT : SOLENZARA NÀO CÓ NẮNG XUÂN

Tuấn Thảo


Enrico Macias ghi âm Solenzara, bản tiếng Pháp vào năm 1967 (DR)
Có những địa danh đi vào huyền thoại nhờ vào bản nhạc, bài ca. Có những thắng cảnh vương vấn tâm hồn một khi đã qua. Syracuse ở Sicilia mê hoặc thấm mềm con tim sắt đá, Capri của Ý say đắm trọn đời tiếng vọng tình ca. Còn Solenzara tại Pháp xao xuyến nỗi niềm lòng người đi xa.

Nằm trên Bờ biển Xà cừ (Côte de Nacre), thành phố Solenzara được liệt vào hàng danh lam thắng cảnh của đảo Corse, ở ngoài khơi miền nam nước Pháp. Tuy chưa từng đặt chân đến nhưng nhiều du khách trên thế giới đều từng nghe nhắc tới địa danh nhờ vào một bài hát ăn khách vào năm 1967.

Người đầu tiên ghi âm bài này trong tiếng Pháp là ca sĩ Enrico Macias. Ca khúc của anh tuy rất nổi tiếng trên thế giới nhưng lại không phải là phiên bản chính gốc. Trong nguyên tác, đây là một bài ca của đảo Corse, do nhạc sĩ Dominique Marfisi sáng tác vào năm 1961, tức cách đây vừa đúng nửa thế kỷ.

Sinh trưởng tại Oletta, một ngôi làng ở miền núi hẻo lánh, tác giả Dominique Marfisi (sinh năm 1902 - mất năm 1973) rời đảo Corse đến Pháp lập nghiệp năm ông 18 tuổi. Thời còn nhỏ, ông đã có năng khiếu âm nhạc, học đàn piano với thầy là Michel Costa, một giáo sư trường quốc gia âm nhạc đã về hưu. Tuy giỏi sáng tác, nhưng đối với Dominique Marfisi, công việc soạn nhạc chỉ là một nghề tay trái vì trong hơn 35 năm liền ông làm việc cho Cơ quan kiểm lâm.

Solenzara : bản ngợi ca tình quê hương

Do xa quê mẹ từ lúc ông mới trưởng thành, cho nên sáng tác của ông gắn liền với đảo Corse. Chủ đề ưng ý của tác giả này trước sau vẫn là tình quê hương. Vào năm 1965, ông từng đoạt giải nhì trong cuộc thi sáng tác của thành phố Nice nhờ một tập thơ song ngữ viết bằng tiếng Corse lẫn tiếng Pháp.

Về mặt ca khúc, số lượng bài hát do ông sáng tác bằng tiếng mẹ đẻ khá nhiều, trong đó có các bài như Sirinata (Dạ khúc) hay U Mio Mulinu (Cối xay đầu làng). Nhưng bản nhạc Solenzara vẫn nổi tiếng hơn cả do đã được chuyển dịch sang hàng chục thứ tiếng khác nhau...

quehuong said...

...
Vào năm 1961, tác giả Dominique Marfisi đến tuổi về hưu, dọn nhà về sống luôn trên đảo Corse. Nhân một buổi ăn mừng sinh nhật của một người bạn tại Solenzara, ông tổ chức một bữa tiệc tại quán nhạc Mare e Festa. Cả nhóm bạn rủ nhau đi du thuyền trước giờ ăn tối.

Thuyền vừa ra khơi lúc mặt trời bắt đầu lặn, ánh nắng chiều tà phủ ánh ngân quang, ngả bạc màu sóng biển. Ngoảnh mặt lại nhìn đằng sau lưng khung cảnh nên thơ của một ngôi làng trải khắp chân đồi, ông mới thốt lên câu nói : Không tìm thấy nơi nào đẹp bằng Solenzara (A Solenzara, piu bella un si po sta). Cũng từ giai thoại này mà ông chấp bút viết thành bản nhạc nổi tiếng cùng tên.

Trong vòng nhiều năm, Solenzara là một ca khúc rất thịnh hành trên đảo Corse nhưng vẫn chưa được phổ biến rộng rãi. Mãi đến năm 1967, bản nhạc này mới lọt vào tai của ca sĩ Enrico Macias. Do rất thích giai điệu của bài hát, nên anh mới nhờ người khác chuyển dịch lời ca sang tiếng Pháp.

Điệu ru trên vành nôi Địa Trung Hải

Phiên bản do Enrico Macias ghi âm trở thành một trong những tình khúc ăn khách nhất mùa hè năm 1967. Trong nguyên tác, bản nhạc được đánh bằng một bộ đàn dây, nhưng rõ nét nhất vẫn là đàn mandolin. Khi chuyển thể, bài hát chủ yếu dùng đàn ghita, thông dụng hơn nên càng dễ trở nên phổ biến.

Chỉ một năm sau, nhạc phẩm Solenzara trở thành điệu ru của vành nôi Địa Trung Hải, khi bài ca được đặt thêm lời tiếng Ý, Tây Ban Nha, Hy Lạp, Bồ Đào Nha. Cuối những năm 1960, bản nhạc có cả lời tiếng Đức, Hà Lan rồi Đan Mạch. Nhưng đáng ngạc nhiên hơn nữa là phiên bản tiếng Ả rập, Thổ Nhĩ Kỳ và tiếng Ba Tư (tiếng farsi của người Iran).

Một khi du nhập qua các nước này, bài Solenzara do là tên riêng, cho nên biểu tượng của tình quê hương thông qua một địa danh không còn được giữ lại. Phần hòa âm cũng ít dùng ghita và lại nhấn mạnh với bộ gỏ. Trội nhất là phiên bản của Vigen (Barge Khazan), ca sĩ người Iran, còn được mệnh danh là ông hoàng nhạc nhẹ phương Đông.

Có một điều rất lạ là mãi đến năm 1993, tức là hơn ba thập niên sau ngày ra đời, bài hát Solenzara mới được đặt lời tiếng Anh, để trở thành bản nhạc In the Death Car. Lạ lùng hơn nữa, đây là một phiên bản hoàn toàn phá cách do ca sĩ nhạc rock Iggy Pop ghi âm với ban nhạc Goran Bregovic.
...

quehuong said...

...
Đây là ca khúc chủ đề của bộ phim Arizona Dream của đạo diễn Emir Kusturica từng đoạt giải Gấu Bạc tại liên hoan phim Berlin. Được chuyển đổi theo một nhịp điệu gần giống với reggae, bài hát lại đượm thêm hơi hướng của các bài dân ca du mục. Thành thử ra, thoạt nghe lần đầu, nhiều người nhận thấy là bài ca rất quen thuộc nhưng không nhớ rõ là bài nào.

Khoác thêm lời Việt cho giai điệu đẹp

Riêng tại châu Á, Solenzara cũng như bài Tombe la neige (Tuyết Rơi) của Adamo nằm trong số những ca khúc Pháp đầu tiên được đặt lời tiếng Nhật, ban đầu không phải là để cho người Nhật hát mà chủ yếu vì các ca sĩ Pháp thời đó đều có cái mốt ghi âm một phiên bản tiếng Nhật từ những ca khúc nổi tiếng của họ, hầu chinh phục dễ dàng hơn thị trường Nhật Bản. Cũng từ xứ hoa anh đào mà nhiều ca khúc tiếng Pháp du nhập Đài Loan, Hồng Kông hay Hàn Quốc.

Còn tại Việt Nam, bài Solenzara được tác giả Phạm Duy ‘‘chuyển ngữ’’ từ tiếng Pháp thành nhạc phẩm Nắng Xuân. Gọi là chuyển ngữ chứ không phải là chuyển dịch vì thật ra lời tiếng Việt không ăn nhập gì với phiên bản tiếng Pháp và càng xa hơn nữa với nguyên tác viết bằng tiếng Corse. Tình quê hương ban đầu đã nhường chỗ lại cho tình yêu đôi lứa và đổi hẳn luôn nhân vật cũng như bối cảnh câu chuyện.

Cũng như trường hợp của bài Lạc mất mùa xuân (lời việt của tác giả Lữ Liên đặt theo bài Le Géant de papier), các tác giả Việt Nam mượn một giai điệu đẹp của làng nhạc nước ngoài, để rồi khoác thêm áo mới cho hợp với phong cách và gần gủi với thị hiếu của người nghe nhạc Việt.

Suy cho cùng, Solenzara qua việc ngợi ca phong cảnh tuyệt đẹp của một địa danh, trong mắt của tác giả lại trở thành biểu tượng của tình hoài hương. Bài ca nói lên tất cả những thổn thức rung động của một chàng trai mới lớn khi phải lìa xa mái ấm gia đình, chia tay mối tình đầu đời, khung trời hạnh phúc tuổi thơ. Nhưng do được viết bởi một tác giả đến tuổi về chiều, Solenzara còn là một giai điệu hoài niệm lưu luyến, tiết tấu nặng lòng kẻ đi xa dù vẫn nhẹ nhàng xao xuyến. Tuổi thơ càng ngập tràn kỷ niệm, tuổi cao càng nhức nhối nỗi niềm.

RFI

http://www.youtube.com/watch?v=3jw6onsynbQ&feature=related
Franck Pourcel - Solenzara (1966)
.

http://www.youtube.com/watch?v=637s5W0i02k&feature=related
Enrico Macias - A Solenzara (live)
.

Unknown said...

Nhiều lúc PC muốn nhắn nhủ mình thôi thì hãy làm thinh cho được việc ! Nhưng nhiều khi nó lấn cấn trong tâm của mình như hạt cát rơi vào trong mình con Ốc, làm thế nào bỏ nó ra hay là bao trùm nó lại cho tròn ...để nó thành những hạt châu mà loài người dùng để làm đẹp!

Trong bài Sóng biển và Ốc của Thien Thanh thi vị hóa Ốc nằm phơi mình trên bãi cát ngắm trời chiều và nghe biển hát....và rất nhiều người say mê với màu sắc trên mình cái vỏ ốc thật đẹp và hài hòa...

Nhưng thật ra thì đó chỉ là những cái vỏ của Con Ốc thật đã chết và cái vỏ nầy trôi dạt qua năm tháng, cát biển mài mòn lớp bên ngoài đi và sóng biển lùa nó vào bờ cho loài người chiêm ngưỡng. Con ốc lúc còn sống thì đôi khi xấu xí và đen đúa, nếu có được loài người bắt lên thì sau khi "làm thịt" xong cũng ném cái vỏ vào sọt rác. Con ốc vốn là loài không thể tự vệ nên luôn vùi sâu mình dưới cát bùn hay nằm trong các hốc đá khó tìm, Ốc mà nằm trên bải biển thì là cái vỏ mà thôi (nên gọi là VỎ ỐC thì chính xác). Cái xác không hồn đó các bạn.
Đôi khi vài con tôm tích thấy có cái vỏ cứng cáp muốn ẫn thân nên chui vào cái vỏ nầy và từ đó nó thành...Ốc mượn hồn, cái vỏ ốc lại chu du cùng sóng biển..
Con người cũng hay thương vay khóc mướn nên cầm cái vỏ ốc lên áp vào tai và...nghe biển hát những bài tình ca ngàn năm không...hết!
Thực và ão hòa trộn vào nhau khiến đôi khi con người khó phân lằn ranh đâu là THỰC và đâu là ÃO, và cái ão bao giờ cũng được yêu chuộng hơn cái thực, vì cái thực hay phũ phàng!

Unknown said...

Có một bài viết trên facsbook dễ thương, mời các bạn xem:

Chuyện tình của Ốc và Biển.
(Hội những người thích ngắm bình minh và hoàng hôn trên biển)

Ngày xưa có 1 con ốc biển sống trong lòng Đại Dương. Đại Dương yêu ốc biển nhiều lắm, ngày ngày ôm ốc biển trong lòng và thì thầm những bản tình ca. Nhưng ốc biển lại đem lòng yêu cánh chim trời trên cao, hàng ngày nhìn lên bầu trời trong xanh và ước được rời xa mặt biển thanh bình để lên bờ cát trắng, ốc biển mơ về một miền đất có nắng, có gió, được cùng cánh chim kia bay tới những chân trời.
Đại dương rất buồn khi biết điều đó, nhưng càng buồn hơn khi thấy ốc biển ngày đem khắc khoải theo cánh chim trời... Yêu tức là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc - Đại dương nghĩ thế, vì vậy một hôm, Đại dương quyết định giúp ốc biển đến với bờ cát trắng. Lần cuối cùng, Đại dương lại hát cho ốc biển nghe bản tình ca của biển. Một con sóng bạc đầu đã đưa ốc biển tới nơi nó mơ ước được đến. Quá vui mừng, ốc biển chẳng buồn nghe những bản tình ca của biển ngày đêm sóng hát.
Nằm trên bờ cát trắng, có nắng, có gió như trong mơ, nhưng ốc biển lăn mãi mà cánh chim trời vẫn biệt tăm, nó đã lăn quá xa tầm với của những con sóng bạc đầu.Nằm một mình trên bờ cát, ốc biển bật khóc, giờ nó mới thấy tiếc những gì mình đánh mất...Ngoài xa biển vẫn hát nhứng bản tình ca mong một ngày ốc biển trở về.
Từ đó trở đi, con người thuờng nhặt những con ốc biển trên bờ cát áp vào tai nghe thấy tiếng sóng biển. Bởi người ta nói rằng: Những gì ốc biển nghe được cuối cùng đã lưu giữ trong nó, và đó là những lời Đại dương vẫn hát cho đến bây giờ !
Trong tình yêu hình như mọi người cũng thế. Chỉ để ý những gì xa tấm tay, còn những gì có trong tay lại quên mất. Để đến khi mất đi mới biết rằng mình cần nó như thế nào.

!!!

Unknown said...

Vài bài thơ về biển hay, xin chuyễn đến các bạn cùng xem:

Chỉ có sóng và em
Hội những người thích ngắm bình minh và hoàng hôn trên biển

Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em
Nơi che chở những người thương mến nhất
Con đường nắng, dòng sông trước mặt
Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về
Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè
Trang giấy trắng bộn bề bao ký ức
Ngọn đèn khuya một mình anh thức
Nghe tin đài báo nóng lại thương con
Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em
Nếu đôi lúc giận hờn anh vô cớ
Những bực dọc trong ngày vất vả
Làm anh buồn mà em có vui đâu
Chỉ riêng điều được sống cùng nhau
Niềm sung sướng với em là lớn nhất
Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực
Giây phút nào tim đập chẳng vì anh
Một trời xanh, một biển tận cùng xanh
Và gió thổi và mây bay về núi
Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói
Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em…
Xuân Quỳnh

Unknown said...

Biển Bờ

Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ
Là nồng nàn hôn cát đâu anh!
Vâng em hiểu ngoài khơi vừa ngập gió
Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm...
Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
Chưa ngủ bởi hải đăng còn thao thức
Thăm thẳm giữa đại dương màu mực
Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu?
Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc.
Mai sóng lại về thôi, mỏi mòn và nặng nhọc
Thở cạnh bờ trong giấc ngủ vô tâm!
Hoàng hôn ơi! Sao mắt bờ quầng thâm?
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng!
Phiêu du mãi để con thuyền khô đắng
Sóng có bao giờ yên lặng đâu, bờ yêu!
Đại dương xa, gió rủ rỉ rất nhiều
Sao tiếng thở từ ban chiều vọng lại?
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu.
.....

sao... said...

Bài thơ "trả nợ" cho Cô bé đi bán những ước mơ.

NHỚ TÌNH

Biển xanh cát trắng mây trời
Anh về chốn cũ một thời đã xa
Để anh lại nhớ người ta
Chưa duyên nhưng cũng chẳng là người dưng
Bốn mươi năm, biển vẫn mừng
Gã giang hồ vặt lừng khừng rong chơi
Biển xanh thẳm rộng tay mời
Sóng xô tóc trắng tựa đời anh qua
Nha Trang bờ cát rất xa
Khi không biển gọi anh ra làm gì?
Ra tìm những bước em đi
Bước hồng thoáng nhẹ thầm thì nhớ anh
Dáng em in bóng nước xanh
Môi cười hé nụ làm anh bồi hồi
Hồn anh gởi đám mây trôi
Bay về phương ấy mắt môi tình nồng
Phải rằng em ở đàng đông?
Đàng tây dõi mắt anh trông em về
Chẳng còn mấy nỗi đam mê
Mà em cũng có hẹn thề gì đâu?
Anh đem hết mối tình sầu
Cộng chung nỗi nhớ bao lâu cũng chờ
Chờ em chung bước đường mơ
Nha Trang anh viết bài thơ Nhớ Tình.


s@...

Anonymous said...

thân chào các bạn
cám ơn bài thơ của TH. Th và hình minh hoạ của SM. Hai bạn đã đưa Vân về lại với quê hương biển mặn của Vân rồi đó!
Ước gì là con ốc, nằm trên cát trắng , nhìn ngắm trời cao và được nghe biển hát. Điều này thật thú vị , đúng không Th. Th.?

Thien Thanh said...

Bạn thơ Mây Lành ơi,ước gì là con ốc,nằm trên cát trắng,nhìn ngắm trời cao và nghe biển hát,đúng vậy ML ạ,có đôi khi cuộc sống thật quá tất bật bận rộn,cũng giống như Thth đã từng ước ao có thêm giờ thứ 25 để nghỉ ngơi thêm một chút,hoặc là làm một con ốc biển ,nằm ì trên cát trắng mặc tình cơn sóng đẩy đưa tới đâu thì mình tới đó mà có được đâu.
cuộc sống vốn dĩ xao động như bạn thơ Sao cũng đang nói về những ước mơ ,của một cô bé đi bán những ước mơ.Hay quá nhỉ?Có người đi bán ước mơ,thật là một điều thú vị.

Thien Thanh said...

Ngày hôm qua,Thth thật lẩn thẩn bài thơ của NganSau mà khi Post lên rồi lại quên đề tên tác giả,đúng ra NS tính gởi cho trang chủ nhưng gặp lúc Thth post lên luôn,có cả mấy bản nhạc của TímLục bình gởi tặng mà Thth loay hoay thế nào đánh rơi dưới nước biển hết rồi,để thth nhớ lại xem ,à

Bay đi cánh chim biển
Biển cạn
Biển nhớ

để nhớ lại lúc mấy chị em cùng đùa vui trên biển cát Nhatrang một ngày xa xưa đó,ngày ấy có nắng ấm vui vầy,có nước trong xanh,cánh hải âu lững lờ,được Ba má dẩn đi chơi Hòn chồng ,Tháp Bà.Ra cầu Xóm Bóng ăn mực tẩm phơi sương,xuống cầu Hà Ra xem người ta chài lưới bắt tôm cá đầy thuyền

Còn được ghé đảo Yến để xem người ta bắt tổ chim yến về làm thuốc tẩm bổ.Tới đây Thth xin được "khoe khoang" cùng các bạn một vài hiểu biết sơ sài về một số điều ở biển như tổ yến Nhatrang được xem là thứ thuốc rất tốt dành cho người suy yếu,tốt hơn cả tổ yến của Thái Lan hay Mã lai có lẽ nhờ thảm động thực vật trải dài ven bờ biển Thái Bình Dương (ThTh nhớ đã đọc đâu đó)

Rồi biển cũng hào phóng tặng cho con người những thứ thật quý hiếm như Hải sâm chính là con điả biển,nó chỉ ăn bùn vi sinh vật dưới sâu lòng đáy đại dương,những người thợ lặn thật là cực khổ mới bắt được những con hải sâm này,nó ăn tất cả những thứ bổ dưỡng của lòng đất đại dương (cũng tựa như trên đất sâm là loại cây hút tất cả chất bổ dưỡng từ những đất chung quanh nó mà tích trữ thành củ sâm)
ThTh còn nhớ có các loại thuốc cũng rất tốt từ biển là Hải mã trị hen suyển rất công hiệu,con sao biển đem sắc hoặc phơi khô tán nhuyển cũng trị được trẻ nhỏ yếu thần kinh ,khóc suốt ngày(hồi đó Thth ở gần nhà một tiệm thuốc Bắc nên cũng biết chút chút một số thuốc từ biển là vậy)
Nhớ ra còn nhiều nhưng Thth không dám gõ nữa sợ comment nó lại chạy mất

Thien Thanh said...

Không quên cám ơn bạn thơ PC và QH với những bài thơ tuyệt vời và bản nhạc thật hay,nghe hoài không biết chán,về biển cũng đọc nhiều nhưng thật tình bài thơ của XuânQuỳnh rất cảm động.
Sao người làm được những baài thơ hay đến thế!

Và bài thơ" trả nợ cho cô bé đi bán ước mơ"của bạn thơ Sao thật dễ thương!

HUONG said...

Các bạn thơ ơi,

Hình như TT mình đang có ngày Hội Thả Thơ chăng ? Ghé qua thăm bài thơ của từng bạn, NT thấy mỗi " gian hàng" thơ mang một sắc thái quyến rũ riêng của nó

Bài thơ NHỚ TÌNH của bạn thơ s@, NT thích hai câu thơ này nhất:
" Bốn mươi năm, biển vẫn mừng
Gã giang hồ vặt lừng khừng rong chơi"
Bạn giang hồ vặt, bạn rong chơi ở biển thì quả thật là khéo chọn ! Đi với biển mãi ngàn đời vẫn không chán đâu vì mỗi con sóng vỗ âm thầm mang một điệu ru tình khác nhau

Bài thơ BIỂN BỜ của bạn thơ Phượng Các đáng lẽ nên để dành cho một trang minh hoạ, bạn posted như thế này thì " uổng phí một bài thơ tuyệt vời " đấy ! Tại sao vậy ? Vì bạn viết hai câu thơ hay lắm:
"Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc"

Bài thơ của nhà thơ Xuân Quỳnh thì ... ngậm mà nghe rồi phải không các bạn thơ ? Rất tiếc mệnh người tài hoa quá vắn số !

Lại còn Chuyện Tình Ốc và Biển - dễ thương thì thôi ! Tình Yêu ít nhất phải là như vậy ...

Cám ơn bạn thơ Thiên Thanh đã dẫn các bạn đến với biển trong ăm ắp kỷ niệm và cảm hứng - trong ấy cũng có NT nữa đấy

Thien Thanh said...

Hôm nay thứ 7 rồi nhanh thật.
Chào NT,Thth cũng thích biển giống NT đó,Thth nhớ trong quyển thơ nào của NT có mấy bài về biển hay lắm,bây giờ đầu óc mụ mẵm già cả hay quên quên nhớ nhớ,Nt nhắc mới nhớ bài thơ Biển Bờ của nhà thơ PC thật tuyệt chiêu.

Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều cho là cho cả bờ đâu.

Hay!

sao... said...

Câu chuyện kể lại của tôi giống như một câu chuyện “nói dóc”, tùy theo cảm nhận của người đọc là nó có thiệt hay không.

Sau khi từ giã Cô bé, ngay trong đêm tôi đã trở lại Sàigòn trên chuyến xe lửa SH-03 khởi hành từ Huế dừng lại ở nhà ga Nha Trang lúc 9:00 tối.
Trong tiếng dập dình đều đặn của bánh sắt trên đường rail ở chỗ những đầu nối không làm tôi ngủ được.
Cảm xúc ban chiều còn nguyên vẹn và lời hứa “trả nợ” khiến tôi hơi băn khoăn, bởi tôi biết khi trở lại cái thành phố năng động nhất nước Việt Nam đó, tôi sẽ bị cuốn hút vào nhịp thở chung của nó mà không thể nào giữ lời hứa được.

Lục túi chỉ còn vài đồng bạc lẻ đủ cho một ly cà phê bán trên xe lửa và cho một cuốc xe ôm về nơi cư ngụ của tôi, ngoài ra không còn thứ gì nữa bèn lấy miếng giấy bạc trong gói thuốc lá viết vội mấy câu thơ.
Sau khi dập dập xóa xóa vài chỗ, tôi ghi bài thơ vào điện thoại của mình như một tin nháp để đó. Còn miếng giấy bạc thì khi ra đầu toa hít thở chút không khí trong lành khi xe lửa chạy ngang qua một ga nhỏ, nhân tiện tôi “hỏa thiêu” nó luôn như một cách gởi đi cho Cô bé cho xong một trong những lời hứa...trời ơi!

Bài thơ không liên quan gì đến Cô bé gặp gỡ tình cờ, chỉ là chút lãng mạn còn sót lại trong cái đầu hay mơ mộng của tôi mà thôi.
Cái vỏ ốc nó nằm trong túi xách được mang theo bước sông hồ đây đó một thời gian coi như giữ lại chút kỷ niệm. Nhưng đôi khi những lúc gối đầu, những cái gai nhọn lởm chởm của vỏ ốc nó làm tôi hơi khó chịu khi dỗ giấc ngủ. Một ngày nọ trong lúc bất ý vì cuộc sống, trăn trở mãi vẫn không sao ngủ được tôi bực mình lôi ra quăng vào đám cỏ lau. Quăng cái vỏ ốc xong, tôi lại tự hỏi lòng: Mình cư xử như thế có bạc bẽo với tấm lòng của Cô bé lắm không? Ừ, thì có đấy! Nhưng đôi lúc trong cuộc sống mình phải đành lòng làm vậy thôi. Có hối hận một chút nhưng rồi cũng sẽ nhạt phai. Thiếu gì người còn có thể quên những chuyện lớn lao hơn.

Tất nhiên câu chuyện kể lại của tôi không có chút “ảo” nào trong đó, chỉ đan xen giữa mộng và thực. Mà mộng ở đây là mơ mộng đấy thôi, có nghĩa là nó vẫn là một phần của cuộc sống thực. Nó không phải là một giấc chiêm bao, khi ta tỉnh giấc thì nó tan biến mất luôn.

Theo tôi, trong cái thực có hai loại giá trị: Tinh thần và vật chất.

Một vật có giá trị vật chất không cao gây cho mình sự khó chịu, ảnh hưởng đến tinh thần của mình sao không vứt bỏ nó đi, băn khoăn làm gì?

Thien Thanh said...

Bạn thơ
Thật tình khi đề cập tới các món thuốc Thth không một ẩn ý nào mà chỉ là nhớ lại,rồi sẵn mạch nói ra và có đụng chạm thì Thth hơàn toàn có lỗi(dù chỉ là vô tình !)

Không ai dại khờ đi nói chi những điều không nên nói!

Thth thật lòng đính chính như vậy vì là bạn thơ mình nói những điều vui,tốt để cho "sắc màu vui vẻ"sau những lao động đời thường mệt nhọc,chẳng qua vô tình lỡ lời. Trên thơ văn văn chương thi phú tưởng tượng là chuyện bình thường không lẽ ta chỉ sống ngày hai bữa cơm..
Thth thẳng thắng nói vậy bạn thơ S@ vui lòng nhé.,nếu bạn không vui thì Thth chẳng biết nói sao hơn

sao... said...

Bạn thơ THIÊN THANH ơi!

Hiểu lầm tôi rồi. Hoàn toàn không đề cập gì tới những comments của bạn hết.
Chỉ nói sơ vậy thôi để bạn đừng băn khoăn chi cả.

HUONG said...

NT được bạn thơ Thiên Thanh "mở cửa thả giàn" về thơ cho biển... thế là NT mở kho(!) nha. Bài thơ đầu tiên là " Ngủ say bờ cát" từ một hình ảnh rất dễ thương... Sáng sớm NT đến biển thấy có hai người- dĩ nhiên là một nam một nữ- ngủ trên một bờ cát nghiêng (NT sẽ giải thích tại sao lại có chuyện bờ cát nghiêng sau nhé), trông họ thật bình an, quấn mình trong một tấm drap trải trên cát, sao đêm đã thức giấc và mọi người bắt đầu đến thăm biển rồi mà họ vẫn không hay biết.
Chuyện bờ cát nghiêng là như thế này: Vào mùa hạ nơi đây, sóng to và mạnh lắm nên cuốn cát ra xa khơi rất nhanh, vì thế mặt cát trên biển không còn phẳng nữa mà trở thành như một bờ tường mà đôi khi có chiều cao gấp đôi chiều cao của NT đó. Tuy nhiên bờ tường cát đó không thẳng đứng đâu, mà lại lài lài xuôi ra biển. Vì thế mỗi năm nơi biển của NT có những chiếc xe thật to đem cát đổ lên trên bãi để bù lại số cát đã bị mất vì trùng dương cuốn ra xa !

NGỦ SAY BỜ CÁT

Gối đầu bờ cát ngủ say
Sớm mai thức giấc, mây bay hững hờ
Lặng nhìn sóng vỗ đợi chờ
Trăm nghìn kỷ niệm dạt bờ xa xăm
Có con ốc nhỏ thăng trầm
Vỡ đôi mảnh chợt âm thầm trôi xa
Nằm nghe hạt cát vỡ oà
Đêm như khép lại mặn mà trùng dương
Thịt da thảng thốt mùi hương
Từ trong tiền kiếp đã nương theo về
Cuốn ra biển cả lời thề
Xoá đi hết những vụng về thuở xưa
Anh ơi, em tưởng như chưa
Quên đi hạnh phúc mới vừa chạm tay
Mặn nồng gió thổi Đông Tây
À ơi, tình đã lắt lay ngút ngàn
Lòng em còn lại sóng tràn
Như vòng tay của muộn màng yêu anh

HUONG said...

BIỂN XƯA ... và EM

Hồn em mây áo dịu dàng
Tóc thơm hương gió, điệu đàng chiêm bao
Dáng xưa em vẫn ngọt ngào
Dẫu đời vạn nỗi lao đao, hao mòn
Dòng xưa xanh biếc cuộn tròn
Nghìn năm dấu kín vẫn còn cuồng tâm
Biển thì mãi đấy ngàn năm
Còn hoài sóng vỗ xa xăm mặn nồng
Chỉ riêng bọt biển chao lòng
Dạt trôi từ thuở mênh mông bến bờ
Để em, núi đá tình cờ
Rong rêu xoá hết hững hờ yêu thương
Chỉ còn hạt cát vấn vương
Về từ sóng cuộn trùng dương ân tình

Như Thương

HUONG said...

VẠT TÓC TRÙNG KHƠI

Gió lùa tóc rối trùng khơi
Em thanh xuân của một thời nhuỵ hương
Nụ cười vỡ khúc vô thường
Cõi đời nghiêng ngả, nhớ thương tim người
Dấu đi năm tháng rã rời
Vào mênh mông giữa chơi vơi cuộc tình
Lênh đênh sóng biếc riêng mình
Tưởng như ngàn dặm vô tình có nhau
Tóc buông dòng tóc nghìn sau
Trần gian rồi sẽ phai màu tóc bay
Em xa gửi lại chốn này
Khói sương như thoảng bóng mây xa mù
Mai về bên ấy thiên thu
Chắc em cũng vẫn còn ngu ngơ tình
Điếu tang - một phút lặng thinh
Sóng chìm biển sóng, xoá hình hài em
Cơn đau thôi sẽ dịu êm
Ngủ yên với cát, sao đêm giữa trời
Ơi à, có hạt cát rơi
Lẫn trong vạt tóc cuối đời hương phai

Như Thương

Và bây giờ NT đợi đọc thơ về biển của tất cả các bạn nhé...

sao... said...

Những bài thơ về biển của "Nữ Hoàng Lục bát" quá hay!
Khâm phục thay!

Những-sản-phẩm-trí-tuệ-của-mình tất nhiên là mình phải thấy hay rồi vì đó là những đứa con tinh thần của mình mà, dù đôi khi chủ quan. Có ai chê con mình xấu bao giờ?

Được mọi người nhìn nhận thì đó đúng là hay thật.

Suong Mai said...

Cuối tuần qua SM không có ở nhà, nay về mở TT ra đọc thiệt đã đời, những bài thơ văn về biển đều tạo cho SM cảm giác sao mà nhẹ nhàng tình tứ, biển như đâu đây chạm chân là tới. Cám ơn Thiên Thanh đã gieo trước những dòng thơ Sóng biển và Ốc để từ đó các bạn mình tiếp nối những đợt sóng du dương khác êm ả tràn về. Câu chuyện trao đổi và quà tặng ứng trước của Cô bé bán xâu chuỗi làm bằng vỏ ốc làm SM nhớ lại những ngày còn rất trẻ cả đám con gái mới lớn nhút nhát thường gọi các vị ấy bằng Ông như tạo một khoảng cách an toàn cần thiết trước, kính trọng như vậy không lẽ người ta dữ dằn với mình. Cái cô bé ấy coi bộ giỏi tâm lý thấy rõ...cái chuyện cho biếu rồi dây dưa nợ nần.

sao... said...

Thời gian trôi qua nhanh thật, cứ vù vù làm mình đỡ không kịp. Sớm mai thức dậy bước xuống đất đã thấy cái lưng nó đau, cái chân nó mỏi, cái tay nó tê. Đánh răng rửa mặt bèn làm một phát “tôi nhìn tôi trong gương” rồi tẩn mẩn ngó mấy cái đường mương trên mặt. Chà! Cái đám nầy cũng giỏi nhỉ! Qua một đêm đã rủ rê dăm đứa bạn mới ngự chình ình trên gương mặt hốc hác của mình rồi. Nhưng được cái chúng cũng biết điều, mới rón rén có mặt mờ mờ thôi. Hôm nay ta cố gắng cười toe vài phát là chúng biến mất ngay. Hãy đợi đấy!

Mới Rằm Trung Thu năm ngoái đây thôi, các bạn của Trang Thơ đã vào comments nói đủ thứ, vậy mà đêm nay đã tới Rằm Trung Thu nữa rồi.

Suốt mấy chiều hôm trước, ông trời đã đổ xuống những cơn mưa tầm tả tối trời tối đất. Lại thêm giông to gió lớn đã làm gãy đổ vài cây cổ thụ ước chừng hơn trăm năm tuổi làm bị thương hai người đi đường.
Đêm nay xem chừng chắc là đã đổ hết nước rồi, từ chiều có hơi âm u một chút, nhưng bây giờ đã 7:00 tối chưa thấy xuất hiện hạt mưa nào. Hy vọng tối nay trời đãi cho mấy đứa con nít một buổi tối khô ráo để chúng tung tăng xách những chiếc đèn lồng vui hội Trung Thu.

Nhưng tràn ngập các quầy bán đèn lồng chỉ thấy toàn hàng của bọn “khựa” xài pin. Cũng toàn một màu đỏ rực vui mắt, nhưng sao tôi thấy chạnh lòng khi nhớ về những tháng ngày thơ ấu của mình. Còn đâu những chiếc đèn lồng ông sao, cá chép...truyền thống khung uốn bằng tre phất giấy kiếng lên đủ màu với ánh sáng của những ngọn đèn cầy nho nhỏ đủ màu sắc? Rồi những tiếng khóc mếu máo của các bé gái mách mẹ bị mấy thằng đực thổi tắt đèn đâu còn nữa?

Nhãn hiệu bánh Trung Thu Kinh Đô tràn ngập khắp các nẻo đường do tiềm lực tài chánh dồi dào át hẳn nhãn hiệu Đồng Khánh đã tồn tại suốt mấy mươi năm. Nhưng hỡi ơi! Cái anh Kinh Đô nầy lại nhập nhưn bánh của Trung Quốc, chỉ còn mỗi việc là làm lớp bột bao bên ngoài nướng lên thì đã là của mình. Ai biết bọn Trung Quốc bỏ những loại hóa chất chống mốc, chống hư gì trong đó.

“Sống chết mặc bây, tiền Thầy bỏ túi”. Câu châm ngôn nầy cũng được hầu hết các nhà nông Việt Nam bây giờ áp dụng để làm ra những sản phẩm hàng hóa. Tôi đoan chắc rằng chỉ dăm mười năm sau nữa thôi, những người bạn đang sống ở Việt Nam vẫn nói năng trêu chọc các bạn trên Trang Thơ bây giờ sẽ không còn thở nữa đâu.

sao... said...

Những chiếc bánh Trung Thu làm bọn trẻ con háo hức đợi suốt một năm bây giờ đã mất hẳn tính văn hóa vốn có của nó. Lẽ ra đó là những chiếc bánh nướng, bánh dẻo để gia đình cúng trăng rồi phá cổ cho cả nhà thưởng thức, bây giờ nó lại mang ý nghĩa nặng về những quà tặng ơn nghĩa của người lớn. Đây thường là dịp để đền ơn đáp nghĩa những chuyện cũ đã qua gọi là có chút lòng thành nhớ lại. Bánh càng đắt tiền càng chứng tỏ sự tôn trọng. Nhà những quan chức đương quyền thì ê hề, trong khi những đứa trẻ nhà nghèo lại không rờ tới được một góc bánh. Biếu một hộp bánh Trung Thu giá hơn tiền triệu để đền ơn xem ra dễ dàng hơn một chiếc phong bì và luật pháp không xếp việc biếu bánh Trung Thu nằm trong “thể loại” đưa hối lộ.

Hôm qua tôi được coi một vở hài kịch trên TV về chuyện biếu xén nầy. Bà A biếu ông B, ông B biếu bà C...con đường lòng vòng một hồi thì người cuối cùng nhận được hộp bánh lại chính là Bà A vì nhiều bánh quá được gia chủ cho lại người làm công. Nguyên do trong hộp bánh bà A có nhét một chỉ vàng để đền ơn, khi cắt bánh ra cho con thì phát hiện chỉ vàng nằm trong đó với tên tiệm vàng được đóng lõm bên trong chiếc nhẫn. Cuối cùng nhờ sự may mắn mà nhà người làm công không mất đi một số tiền khá lớn.

Chuyện biếu xén nhân dịp nầy thì xưa như trái đất, thậm chí trước năm 1975 người ta còn nhét cả “hạt xoàn” trong đó. Nhưng bây giờ thì việc biếu xén nầy hầu như những người làm ăn nhà nhà đều làm. Một tệ nạn có văn hóa.

HUONG said...

Biển mặn và nước mắt cũng mặn đấy bạn thơ s@ à...., nên chi " Nữ hoàng Lục bát" vì biết mình yêu biển nên phải yêu luôn cả nước mắt thôi !

HUONG said...

Bạn thơ s@ nhắc đến lồng đèn Trung thu mà không kể chuyện " Chiếc lồng đèn cháy " thì... thiếu sót vô cùng nha !?

Thien Thanh said...

Như Thương ơi à,không hổ danh nữ sĩ với những câu thơ mượt mà lắng đọng,Thth cũng đồng ý với bạn thơ Sao đây là những câu thơ lục bát về biển rất tuyệt vời .Khen hoài khen mãi nhưng thật sự không tiếc một lời khen đến những câu thơ hay đến như vậy

Bờ cát nghiêng ,lần đầu tiên Thth nghe ,

Gối đầu bờ cát ngủ say,
Sớm mai thức giấc mây bay hững hờ
Lặng nhìn sóng vỗ đợi chờ
Trăm nghìn kỷ niệm dạt bờ xa xăm
...
NT

Chỉ những người có ở biển mới ngủ say như vậy ,không lo sóng biển cuốn trôi mình trong lúc ngủ,không lo gió biển thét gọi kêu gào..vào những đêm trăng thanh gió mát,biển im lặng hiền hòa thì thào sóng vỗ,đó là lời ru bao la êm dịu nhất(chẳng là có nhạc sĩ đã ví Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình)

vậy biển cả là dịu êm đã vỗ về những đứa con mệt nhoài vật vã vì cuộc sống,đại dương đã ôm vào lòng những con ốc nhỏ và ru mãi ngàn năm
và hát tặng những bài thơ tình tuyệt diệu,mỗi một cơn sóng là một điệu ru khác nhau (NT)

Thien Thanh said...

Và đây nữa,
Biển xưa..và Em
Dòng xưa xanh biếc cuộn tròn
Nghìn năm dấu kín vẫn còn cuồng tâm
Biển thì mãi đấy ngàn năm
Còn hoài sóng vỗ xa xăm mặn nồng


Chỉ riêng bọt bien chao lòng

NGhìn năm dấu kín vẫn còn cuồng tâm,cái nhìn của tâm không phải bằng mắt,dù êm ái lững lờ hay cuồng tâm giận dữ bão táp phong ba nhưng biển vẫn muôn đời yêu tràn bờ,yêu mê đắm,yêu con ốc nhỏ,yêu cánh chim bay,yêu vầng trăng sáng,yêu ngôi sao lắt lay,yêu cơn gió thổi,yêu mấy trắng hững hờ và yêu cả những con người nhỏ bé có khi nhìn biển như hung thần,như mộng ác...

Biển là vậy khoan dung,hiền hòa.êm ả.......



Trong bài Vạt tóc trùng khơi của NT ,Thth thích nhất câu

À ơi có hạt cát rơi
Lẫn trong vạt tóc cuối đời hương phai

Thật là lạ,một hạt cát rơi xuống từ kẻ ngón tay cũng làm thành giòng thơ quyến rũ,quyến rũ ở chỗ cuối đời hương phai..

Bái phục NT thơ về biển.Không sinh ra ở biển(?) mà làm thơ về biển..trên cả tuyệt vời

Thth phải đi làm một ly càphê,cho tỉnh lại chớ không thì trôi ra biển mất tuốt luốt.......

Thien Thanh said...

Hôm qua là ngày giỗ Ba Thth.,nhanh thật mới đó đã mấy năm Ba mất,bạn thơ S@ nhắc mới nhớ Trung thu hay đốt lồng đèn đi chơi,hồi đó còn nhỏ xíu THTh mê đốt lồng đèn lắm,thấy như cả một trời mơ chứa trong cái lồng đèn.
Đầu tiên là lồng đèn bánh ú,bằng mấy tờ giấy bóng kính đỏ dán ngoài cái khung hình bánh ú bằng tre,rồi lần lần đến lồng đèn xếp hình cô tiên bay ở ngoài,rồi có lần THTh được thầy lồng đèn kéo quân rất hay và đẹp,người ta cắt hình ngựa xe dán chung quanh đốt đèn lên xe ngựa chạy vòng vòng thật đẹp mắt,còn gọi là đèn cù và nhạc sĩ NG Đức Quang cũng có một bản nhạc về đèn cù.

Hồi đó ở BMT ,Thth nhớ cũng lớn tồng ngồng rồi mà còn cầm lồng đèndẫn đầu một đàn con nít vừa đi vừa hát Tết Trung Thu đốt đèn đi chơi,em đốt đèn này tối cung Hằng"
đi vòng vòng quanh xóm,ghé các nhà được ăn bánh trung thu bánh dẽo bánh nướng,còn ở nhà Ba má các chị lớn bắt ghế ra sân ăn bánh ngắm trăng thưởng trà...đó cũng là cái thú thuở thanh bình yên ả.

Đặc biệt lúc đó Ba chỉ làm 1 cái lồng đèn bánh ú duy nhất cho cậu em út,Ba rất bận thì giờ nhưng thương con nên làm cái lồng đèn màu giấy kiếng đỏ,còn lại thì phải đi mua.
Kỷ niệm với Ba cũng là ngày lễ Trung Thu.Ba ơi con rất nhớ thương Ba lắm,thời gian quay vòng lại dù chỉ được cái lồng dèn xếp nhưng con rất vui lòng..........

HOA VĂN said...

Mời các Bạn Thơ thưởng thức Bản Nhạc :
- Nha Trang Ngày Về do Ngọc Lan và Tuấn Ngọc trình bày .

Nha Trang ngày về Ngọc Lan

NhaTrang ngày về Tuấn Ngọc